Tầm chiều tối dì Lâm Nguyệt phải ra sân bay nên cũng đưa cô tới nhà Đặng Tâm Minh, thực ra nếu không phải dì ấy đòi đưa cô đi, Triển Nha đã sớm chuồn thẳng rồi, tài xế riêng của chú Đặng lái xe, dì Lâm Nguyệt ngồi ở ghế phó lái còn một mình cô ngồi ở phía sau, trên đường đi dì ấy bận rộn xem tài liệu nên cô cũng cảm thấy buồn chán
Triển Nha liếc nhìn qua tấm kính, nói thành phố B là thành phố xa hoa quả không sai chút nào, di chuyển qua lại đều bị tắc đường, không khí nóng bức ngoài trời ở trong xe cũng giảm đi nhiều, nhìn những biến quảng cáo, áp phích bên trên những toà nhà, có chút chói loá.
Nơi đây cũng khá trật tự không hoàn toàn như vẻ ngoài náo nhiệt của nó, cây xanh ở thành phố B được trồng rất nhiều giảm tải hiệu ứng nhà kính, ở bất cứ con đường nào Triển Nha đều dễ nhìn thấy cây cối trên làn đường, tạo ra những khoảng bóng râm rợp mát, xây dựng thành phố xanh quả là vấn đề đáng quan tâm, một xu hướng của môi trường xanh không khí trong lành
Ôi...!tuy là vậy nhưng không khí nóng bức của cuối hè cũng chẳng giảm được là bao nhiêu.
Triển Nha lấy điện thoại ra tận dụng khoảng thời gian nhanh nhất đăng một câu hỏi lên Weibo của chính mình.
Nếu nói thì Triển Nha chỉ là một người bình thường nhưng trên Weibo cô có lượt fan ổn định.
Trong Weibo chỉ có ảnh đại diện là tấm ảnh của gia đình cô còn lại chỉ toàn là truyện tranh, một tác giả truyện tranh online với một lượng fan đòi mạng...
Câu nói quen thuộc
"Cầu chương."
"Đại thần, cầu chương."
Cho nên khi cô đăng một vấn đề gì đó lên chắc chắn sẽ được nhóm fan hậu đãi!
"Khi bạn có nhà mà không thể về, có tiền nhưng không thể thuê phòng trọ, không thể ở KTX của trường.
Vậy tối nay bạn sẽ đi đâu?"
Bài viết đăng chưa đầy mười phút đã