Edit: An
Beta: Gấu Bụng Bự
- --------
"Đi theo tôi, đừng để bị ướt, kẻo bênh."
Lúc bị anh ôm vào trong ngực, không khí lúc đó toàn là hơi thở dễ chịu của anh.
Lục Hi Hòa cảm thấy, việc hôm nay dường như khiến cho quan hệ của bọn họ càng gần thêm một bước, cơ hội để tăng tình cảm như này sao cô có thể bỏ qua một cách uổng phí?
Vì thế cô duỗi tay ôm lấy vòng eo thon chắc của anh, Kỷ Diễn thoạt nhìn mảnh khảnh, nhưng mà dưới lớp quần áo là cơ bắp rắn chắc, kiểu như là mặc đồ nhìn gầy cởi đồ có thịt đi.
Sau khi Kỷ Diễn kéo tây trang lên, lúc này mới ôm cô đi vào màn mưa, nước mưa rơi trên dù phát ra tiếng vang lốp bốp, dọc theo dù là dòng nước tụ lại chảy xuống, cô chôn mặt ở bả vai anh mà không nhìn thấy đường phía trước, nhưng mỗi bước đi của cô lại rất vững rất kiên định.
Hai người rất nhanh đã vào đến cửa đơn của đại sảnh, tay Kỷ Diễn lấy tay của cô ra khỏi vai, Lục Hi Hòa đứng bên cạnh nhìn anh chậm rãi thu ô, sau khi đã thu xong, hai người mới đi đến thang máy.
Nghe được âm thanh mở cửa, Bão Bão nằm ở ban công nhảy dựng lên, lấy tốc độ 100 mét phóng ra cửa.
Lục Hi Hòa nhìn thấy Bão Bão đang chạy về phía mình, nhìn nó đang chạy giống như một cục thịt di động, muốn tránh cũng không tránh được, ngay lúc khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhăn lại vì sợ hãi, chuẩn bị chống đỡ Bão Bão đang bổ nhào đến, thì đã có một cánh tay rắn chắc khoác lên vai, cô cảm giác tay của anh bao bọc đầu vai cô ở trong, âm thanh cảnh cáo vang lên một bên.
"Bão Bão."
Sau khi Kỷ Diễn lên tiếng, Lục Hi Hòa tận mắt thấy Ôm một cái đang chạy như điên mà mình căn bản không dừng được vậy mà phanh lại, hơn nữa giảm tốc độ lại, từ miệng nó phát ra vài tiếng rầm rì, đôi mắt đen thui to tròn đang xoay tròn, cực giống như đang ủy khuất khi lên án.
Thấy Bão Bão như thế, Lục Hi Hòa ngay lập tức bị chọc cười, Bão Bão chắc hẳn thành tinh rồi, đáng yêu quá đi.
Cô bất mãn trừng mắt nhìn anh: "Anh dữ quá, dọa Bão Bão rồi."
Nói xong, Lục Hi Hòa ngồi xổm xuống vẫy vẫy Bão Bão: "Bão Bão, lại đây."
"Hừ Hừ..." Bão Bão hừ hai tiếng, sau đó đắc ý rung đùi đi đến chỗ Lục Hi Hòa, nhưng Lục Hi Hòa lại thấy được sự đắc ý từ bộ dáng đó.
Bão Bão đến trước mặt cô, sau đó ngoan ngoãn dựa vào chân cô, động tác ỷ lại không hề đề phòng của nó khiến lòng Lục Hi Hòa cảm thấy mềm mại, vì thế cô duỗi tay nhẹ nhàng vuốt lông nó, ngón tay mảnh khảnh xuyên qua lông, Bão Bão rất hưởng thụ cảm giác này.
Kỷ Diễn: "..."
Anh làm thế là vì ai???
"Thức ăn của Bão Bão đâu?"
Kỷ Diễn nâng nâng cằm hướng về kệ TV,: "Ở kia."
"Tôi cho nó ăn."
"Ừ."
Lục Hi Hòa ngồi xổm ở ban công đổ cho Bão Bão đầy bát thức ăn, Bão Bão dùng đầu thân thiết cọ cọ lòng bàn tay cô, song mới cúi đầu bắt đầu ăn bữa tối của nó, cũng là ngay lúc này, Lục Hi Hòa mới nhớ tới một việc, không phải Kỷ Diễn nói hôm nay anh muốn đi Tân Xuyên tham gia một hội nghị, buổi tối sẽ không về sao?
Vậy anh...
Kỷ Diễn vừa mở cửa tủ lạnh, còn chưa kịp xoay người thì đã có một đôi cánh tay trắng nõn mảnh khảnh vòng qua eo anh, ôm chặt, phía sau lưng truyền đến ấm áp mơ hồ, anh còn chưa kịp hỏi thì đã nghe thiên hạ sau lưng hỏi.
"Kỷ Diễn, có phải anh thích tôi không?"
Âm thanh mềm mại của con gái, như được bọc đường vậy, ngọt như mật*.
*Chiếc tên quen quen mọi ngừi ưi:)))
Lục Hi Hòa không đợi anh trả lời, cô buông lỏng cánh tay đang vòng qua eo anh, giây tiếp theo túm lấy cổ tay để kéo mặt anh hướng về phía mặt mình, rõ ràng là ở Tân Xuyên đang mở cuộc họp nhưng anh lại xuất hiện ở phòng bệnh của mình, bản thân Lục Hi Hòa cũng là một người trong cuộc, cô biết bọn họ cần CEO như thế này để đi khai mạc hội nghị quan trọng đến nhường nào, nhưng anh lại vì cô mà bỏ hội nghị.
Trừ lí do anh thích cô, cô không nghĩ ra được lí do gì khác.
Lục Hi Hòa vẫn luôn cảm thấy đôi mắt của Kỷ Diễn rất đẹp, đen nhánh sâu thẳm như biển xanh yên lặng, giống như là có sức quyến rũ gì đó, làm cô không thể khống chế mà trầm luân, cô chậm rãi nhón mũi chân, đôi tay vòng ra sau cổ anh.
Bởi vì cả người cô đều áp lên người mình, để cô không ngã, Kỷ Diễn không thể không duỗi tay ôm lấy eo cô, một vòng eo nhỏ mềm mại dán bên lòng bàn tay mình, như chỉ hơi hơi dùng sức là có thể bẻ gãy mất.
Ngày mùa hè vải vóc quần áo rất mỏng, anh cảm giác được rõ ràng ngực cô mềm mại dán sát vào ngực mình, sát đến nóng bừng lên, mùi hương thơm ngọt trên người cô sộc thẳng vào mũi anh, Kỷ Diễn thu lại vẻ mặt, đôi mắt trở nên sâu sắc hơn.
"Tại sao anh không nói lời nào?" Đôi mắt của cô chuyển, trong suốt mà lấp lánh, cái miệng nhỏ đỏ thắm đóng mở.
Cuối cùng anh không nói gì làm cho Lục Hi Hòa tức giận, người này rõ ràng thích cô, vì sao không chịu thừa nhận, thừa nhận thích cô khó khăn như vậy sao! Nghĩ đi nghĩ lại, cô thấy mình đã không nhịn nổi nữa, thể nào cũng là cô phải dùng cách ép cho thừa nhận.
Cô dùng sức kéo cổ anh xuống, đem môi dán lên.
"Chụt."
Âm thanh cô cố ý hôn rất to, một tiếng rõ ràng này làm mặt cô đỏ bừng, nhưng cô vẫn nén xấu hổ và giận dữ, dùng sức lực không hề có uy hiếp tiếp tục đe dọa anh.
"Anh mà còn không nói, tôi sẽ hôn anh tiếp đấy."
Nói xong, cô lại tiếp tục đem
môi đè lên môi, môi anh không lạnh băng giống người anh, mà vừa ấm vừa mềm, làm cô luyến tiếc khi phải rời ra, nhưng cô không dám được một tấc lại muốn tiến thêm một thước, ngay ở lần thứ hai khi cô chuẩn bị rút lui.
Bỗng nhiên, cô cảm giác sau eo căng chặt, ngay sau đó cả người bị bế lên, lúc cô còn chưa kịp phản ứng lại, mông đã cảm nhận được sự lạnh lẽo, cô lúc này mới kinh ngạc phát hiện, vậy mà cô lại bị Kỷ Diễn ôm lên ngồi trên bàn thủy tinh, vì người anh chen vào giữa, hai chân cô bị tách ra, cô lập tức thẹn thùng muốn khép hai chân, nhưng người anh vướng như vâỵ cô căn bản không khép được.
Hai tay anh chống ở hai bên người cô trên bàn thủy tinh, cô thấy đôi mắt anh có gì đó như sóng cuộn biển gầm, sau đó con ngươi của anh dính chặt lên người cô, còn cô lại từ mắt anh thấy được một sự chiếm hữu vô cùng mãnh liệt, tràn ngập tính xâm lược, trong thoáng chốc trái tim như đang bị treo giữa không trung, cực kì hoảng sợ.
"Có phải ngày thường đã quá nuông chiều em rồi không?" Anh nhìn chằm chằm cô hai giây rồi mới mở miệng, giọng nói khàn khàn khiến người khác mụ mẫm.
Thật gợi cảm...
Lục Hi Hòa nhịn không được liếm đôi môi khô ráo.
Kỷ Diễn nhìn thấy đầu lưỡi phấn nộn kia vươn ra liếm một vòng lại rụt về, trong đầu toàn vẻ phấn nộn, một tiếng "Uỳnh" hình như là có cái gì đó bỗng sụp đổ, tay anh giữ lấy cằm của cô, mạnh mẽ tiếp cận đến.
Lục Hi Hòa vừa mới cảm nhận được sự uy hiếp mãnh liệt ập vào mặt, ngay sau đó, môi đã bị người ta hung hăng lấp kín.
"Bùm."
Lục Hi Hòa cảm thấy dây cung đang căng chặt trong đầu đã đứt ngay, cô cảm nhận được rõ ràng độ ấm truyền đến từ môi anh, thật nóng rực, giờ phút này cả môi cô đang run rẩy, từ kích động khiếp sợ đến run rẩy, hiện tại cô cũng không dám tin Kỷ Diễn đang hôn cô mà còn do anh chủ động.
Nhưng mà cô suy nghĩ không được bao lâu thì rất nhanh đã trống rỗng, bởi vì Kỷ Diễn thế mà lại cạy khớp hàm cô ra, đầu lưỡi trơn bóng của anh nhanh chóng dò xét đi vào, đầu lưỡi cô theo bản năng muốn trốn vào phía trong, nhưng Kỷ Diễn nào cho cô cơ hội, vào lúc đầu lưỡi nhẹ nhàng chạm vào của cô, không khỏi phân trần cuốn toàn bộ lưỡi cô qua.
Đầu lưỡi chạm đầu lưỡi, kích thích khiến giác quan toàn thân của Lục Hi Hòa gần như đình trệ, đầu lưỡi của anh vừa nóng vừa bỏng, không hề cho cô một chút cơ hội nào để lùi bước, anh cuốn lấy đầu lưỡi của cô rồi tùy ý càn quét trong khoang miệng mà cọ xát, hoàn toàn sự lạnh lùng nghiêm trỉnh như ngày thường.
"A..." Lục Hi Hòa cảm thấy toàn thân yếu ớt, Không có lất một chút lực, một tay anh dính chặt ở eo cô, một tay giữ gát cô, bắt cô thừa nhận sông cuộn biển gầm mà anh mang đến.
Âm thanh nức nở mềm mại này làm Kỷ Diễn suýt chút nữa không khống chế được, anh đã sớm biết cô bé này câu dẫn người giỏi, nhưng không rằng sẽ tốt như thế, chỉ kém chưa câu ba hồn sáu vía của anh.
Thẳng đến lúc Lục Hi Hòa không thở nổi nụ hôn này mới kết thúc, mà cánh tay rắn chắc của anh vẫn vòng trên eo cô như cũ, sợ cô không ngồi vững ngã về phía sau, cả người cô xụi lơ vô lực dựa vào lồng ngực của anh, nghe tiếng tim anh đang đập như sấm và tiếng thở hổn hển nho nhỏ.
Rõ ràng vừa rồi lá gan còn rất lớn, nhưng mà bây giờ lại sợ sệt vô cùng, cô không dám ngẩng đầu, cho đến lúc Kỷ Diễn hơi đẩy cô ra, lúc này cô mới dám nhìn trộm một cái, mà cái liếc mắt này suýt nữa khiến Kỷ Diễn mất khống chế.
Tóc của cô bây giờ hỗn loạn, đôi môi đỏ hơi sưng, ửng đỏ trên mặt đã lan đến cổ, đặc biệt là cái liếc mắt e lệ ngượng ngùng vừa nãy, không khác gì phong tình, khiến cho hầu kết của anh phải lên lên xuống xuống.
Đang lúc hai người im lặng, một tiếng chuông điện thoại dễ nghe vang lên ở ghế sô pha, Lục Hi Hòa biết đó là chuông điện thoại của mình, bây giờ cô vô cùng xấu hổ, đúng lúc chuông điện thoại cho cô một cái cớ rất tốt, vì thế cô lấy tay chọc chọc bờ vai của anh.
"Điện thoại của tôi kêu..... Cho tôi xuống....."
Kỷ Diễn nhìn tư thế hiện tại của bọn họ, khẳng định là cô xấu hổ kinh khủng, vì thế cong môi lùi về phía sau một bước, nhưng mà anh đã lùi rồi, cô vẫn ngồi ở trên bàn như cũ không động đậy, ngược là khuôn mặt nhỏ nhăn lại vừa khổ sở, nôn nóng.
"Làm sao vậy?"
Lục Hi Hòa bĩu môi, đáng thương nhìn anh.
"Hơi cao~~~."