Hôm ấy, Hạ Vân Tự và Ninh Nguyên ở trong phòng đến tận đêm khuya mới lần lượt rời đi. Người trong cung đều biết gian phòng đó trong Ngọc Trúc Hiên chính là linh đường của Giai Huệ hoàng hậu.
Vì thế ai nấy đều tán dương thái tử trung hiếu, đau buồn khi thấy hoàng đế bệnh nặng nhưng không biết làm thế nào để trút nỗi niềm nên đành tâm sự trước bài vị của mẫu thân.
Chừng nửa tháng sau, thái tử lên đường về kinh, đồng hành có bá quan và các cung tần, hoàng đế vẫn ở lại hành cung dưỡng bệnh.
Khi Ninh Nguyên trở về kế thừa ngôi vị, những phi tần hiện nay cũng phải được gia phong, chắc chắn phải bận bịu một trận. Hạ Vân Tự giao hết những chuyện này cho Hiền Phi, Hiền Phi nghe xong thì cau mày. “Hay là muội về cung một chuyến đi. Thái tử kế vị, hoàng thái hậu như muội nên có mặt thì hơn.”
“Ai bảo muội muốn làm thái hậu?” Hạ Vân Tự cười lắc đầu. “Đó là vị trí của tỷ tỷ, muội không cần và cũng đã nói rõ với Ninh Nguyên rồi.”
Hiền Phi im lặng chốc lát rồi đáp: “Cũng tốt.”
Mấy ngày sau, họ liền lên đường về kinh. Mọi người vừa đi, hành cung lập tức trở nên yên tĩnh, cũng có thêm cảm giác vắng vẻ cô tịch.
Hàm Ngọc ở lại với Hạ Vân Tự, cười bảo đột nhiên lại yên tĩnh như vậy thật khiến người ta không thích nghi được.
“Yên tĩnh thì có gì không tốt.” Lúc nghe những lời này, Hạ Vân Tự đang ngồi trên hành lang gảy đàn tỳ bà. “Trong cung bao năm nay chưa từng thật sự được yên tĩnh, ta và tỷ chưa từng được hưởng những tháng ngày bình yên thật sự. Bây giờ tân hoàng lên ngôi, chúng ta cũng được thanh tịnh rồi.”
Trước nay chỉ nghe hậu cung của hoàng đế tranh đấu dữ dội chứ hiếm khi nghe các thái hậu thái phi tranh đấu. Bởi vì khi tân hoàng lên ngôi thì tiên đế đã không còn trên nhân thế, lấy ai mà tranh. Còn bây giờ, thái thượng hoàng tuy còn nhưng trong chuyện nam nữ chẳng khác nào đã chết, mọi người đều im ắng cả.
Hàm Ngọc cười cười, cũng đồng ý với nàng, chỉ hỏi: “Thần thiếp nghe nói Tĩnh Song định xuất cung?”
“Ừ.” Hạ Vân Tự gật đầu. “Đợi thái tử kế vị, ta sẽ đưa nó đi. Nó nói muốn đến Tô Hàng, ta đã sai người chuẩn bị ngôi nhà sáu gian, người hầu kẻ hạ ở Hàng Châu cho nó. Còn nếu đến đó mà nó không thích thì tính sau.”
Hàm Ngọc không khỏi bật cười. “Nương nương thật là rộng lượng. Nhà sáu gian là to lắm đấy, còn rộng rãi hơn ở trong cung nữa.”
“Hâm mộ à?” Hạ Vân Tự liếc nàng ta một cái. “Vậy sau này cô cũng bố trí một chỗ đi. Hàng Châu không đi được nhưng nhà tốt trong kinh vẫn còn nhiều mà.”
Hàm Ngọc cứ tưởng nàng nói đùa, nghe xong rồi thôi chứ đâu ngờ nàng nói thật.
Khi Ninh Nguyên kế vị, các nàng ai nấy đều được tôn phong. Trong cung đã có quy định sẵn, thông thường Quý Phi sẽ tôn thành Quý thái phi, bốn phi Thần Thục Hiền Đức sẽ trở thành Thần thái phi, Thục thái phi, Hiền thái phi và Đức thái phi. Các nhị phẩm phi đến tòng tứ phẩm cơ bên dưới thống nhất thành thái phi, từ chính ngũ phẩm đến tòng lục phẩm đều thành thái tần, dưới nữa thì xưng thái quý nhân.
Nhưng khi gia phong, tân hoàng đã thay đổi một chút theo nguyện vọng của mình, các triều thần cũng không bàn cãi gì.
Vì thế sau trận tuyết lớn đầu đông, trong triều, trong cung đều có sự thay đổi mới.
Tử Thần Điện có chủ nhân mới, phi tần trong cung có thân phận mới.
Tân hoàng truy tôn thụy hào của Giai Huệ hoàng hậu – thân mẫu của mình – là Nhân Nhã thái hậu, Thái hậu hiện nay thành Thái hoàng Thái hậu, Hiền Phi thành Hiền thái phi, Hòa Phi có một trai một gái nên thành Đức thái phi, Yến Phi thành Yến thái phi, Tống thục nghi thành Tống thái phi, Nhu thục viện Chu thị thành Nhu thái phi, Thụy cơ Triệu thị thành Triệu thái phi, mỹ nhân Hàm Ngọc thành Ngọc thái phi. Những người còn lại đều có danh hiệu thái tần hay thái quý nhân.
Đối với dưỡng mẫu Hạ thị, phải nửa tháng sau mới có quyết định, chính là Hoàng quý thái phi.
Về phần tại sao lại kéo dài đến nửa tháng, đương nhiên là vì trong triều có một vài người lên tiếng phản đối. Hạ Vân Tự sớm đã nghe phong thanh, lúc đó bèn sai Tiểu Lộc Tử về cung nhắn với tân hoàng. “Ngươi nói với nó không cần giằng co vì chuyện này, ta không để ý.”
Nàng không để ý nhưng Ninh Nguyên thì để tâm. Giằng co nửa tháng, cuối cùng buộc các triều thần phải gật đầu.
Việc bây giờ là đợi Ninh Nguyên dần nắm quyền hành.
Tân hoàng kế vị, trong tay đã có ngọc tỷ nhưng thực quyền hơn phân nửa vẫn nằm trong tay thái thượng hoàng. Cậu phải từ từ chuyển những vị trí trọng yếu thành người của mình thì mới thật sự là thống lĩnh giang sơn này.
Người ta nói vua nào triều thần nấy là vậy.
Hạ Vân Tự không nhúng tay vào những chuyện này, chỉ yên tâm ở trong hành cung là được.
Ban ngày, nàng sẽ dành hai ba canh giờ ở bên cạnh thái thượng hoàng, dịu dàng hầu hạ bầu bạn với y vì đây chưa phải là lúc khiến y bất mãn. Trước khi Ninh Nguyên ngồi vững trên ngai vàng, không thể để xảy ra bất cứ chuyện gì.
Nhưng chuyện này cũng không ngăn được việc nàng gặp Từ Minh Nghĩa.
Bây giờ việc bảo vệ hành cung do Từ Minh Nghĩa quản lý, nàng triệu hắn là chuyện đương nhiên. Nàng rất thích chơi cờ với hắn nhưng vì thua nhiều thắng ít nên nàng thường mè nheo đòi đi lại vài lần. Mỗi lần như thế, hắn cảm thấy rất đau đầu. “Làm thái phi rồi mà chơi cờ cứ đòi đi lại, người không sợ mất mặt sao.”
“Đường đường là thái phi mà lần nào cũng thua, như thế không mất mặt à?” Nàng viện cớ rất hùng hồn.
Từ Minh Nghĩa vừa trơ mắt nhìn nàng lấy lại quân cờ vừa oán thán. “Đến cả Tiểu Đào còn biết chơi cờ là không được đi lại.”
Đến tháng Chạp, hoàng đế bỗng hạ mật chiếu triệu Từ Minh Nghĩa về kinh.
Mật chiếu này “bí mật” đến nỗi ngay cả Hạ Vân Tự cũng không hay biết gì, thành ra mấy ngày liền cứ nơm nớp bất an, suy đoán hay là hắn lại phải ra chiến trường.
May mà trước đêm giao thừa, hắn kịp trở về, trên má còn có vết thương vẫn đang rớm máu.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?” Nàng cau mày nhìn. Hắn sờ vào vết thương của mình, vẫn ung dung. “Chuyện nhỏ ấy mà. Trong kinh có vài nhà quyền quý, nhân lúc tân hoàng đăng cơ muốn tạo phản, hoàng thượng lệnh cho thần đóng cửa thành, đánh nhau với chúng mấy ngày, đã giải quyết xong.”
Hắn nói rất nhẹ nhàng nhưng đến mặt chủ tướng mà còn bị thương thì đủ biết trận chiến kia hung hiểm cỡ nào.
Hạ Vân Tự cúi đầu không nói chuyện, đến kéo ngăn tủ lấy thuốc ra, đổ lên tay định bội lên cho
hắn. Vừa giơ tay lên thì bị hắn giữ cổ tay lại. “Có chuyện này nữa.”
Nàng ngước mắt lên. “Chuyện gì?”
“Hoàng thượng nói…” Họ nhìn nhau, đáy mắt hắn lóe lên vẻ run rẩy. “Hoàng thượng nói đợi vài ngày nữa, khi kinh thành ổn định thì sẽ nghênh đón nàng về kinh.”
“Nó xử lý ổn thỏa rồi à?” Nàng hỏi.
Từ Minh Nghĩa gật đầu. “Trong triều đã yên ổn.”
“Làm nhanh thật.” Hạ Vân Tự mỉm cười. “Vậy để ta sai người thu dọn hành lý.”
Nói xong lại chạm vào ánh mắt hắn, cảm thấy thần sắc của hắn có vẻ phức tạp, nàng không khỏi ngớ người. “Còn chuyện gì nữa à?”
“Không.” Từ Minh Nghĩa thả tay nàng ra. “Ta chạy suốt một ngày một đêm, giờ đi nghỉ ngơi trước đây. Có chuyện gì cứ sai người đến gọi ta.”
Nói xong hắn bèn quay người đi. Nàng ngẩn ra một lúc, nhìn theo bóng hắn rồi tự gật đầu một mình.
Nhưng rồi hắn bỗng quay ngoắt lại, nhìn khí thế có vẻ rất hùng hồn. “A Tự!”
“Hả?” Nàng nhìn hắn với vẻ khó hiểu.
Hắn hơi lúng túng, có chút bất an. Do dự một lát mới lên tiếng hỏi: “Sau khi hồi kinh, ta còn có thể gặp lại nàng không?”
Nàng lập tức hiểu ra, ánh mắt nhìn hắn trở nên dở khóc dở cười.
Hai người nhìn nhau một lát, nàng chậm rãi bước về phía hắn, nhón chân lên, hai cánh tay vòng qua cổ hắn.
Nàng ngửa đầu nhìn hắn. “Huynh cho rằng những gì ta nói với huynh hôm ở trong sơn động chỉ là vì mục đích báo thù, đúng không?”
Hắn nín thở, nhìn nàng. “Không phải à?”
“Phải chứ.” Nàng bỗng dưng thừa nhận.
Dừng một chút, nàng lại hỏi: “Vậy hiện tại thì sao, huynh cảm thấy ta tìm huynh mỗi ngày là vì muốn huynh giúp ta tránh xa nguy hiểm, giam cầm thái thượng hoàng nên mới giả vờ giả vịt với huynh à?”
Đôi môi căng mong, đôi mắt long lanh ở ngay trước mắt. Nàng thật sự rất dễ khiến người ta mê loạn.
Hai má hắn đỏ ửng lên, kéo dài đến tận vành tai, hỏi lại: “Không phải à?”
Nàng khẽ tặc lưỡi. “Nửa đầu là phải, nửa sau là không phải.”
Đúng là nàng cần có hắn ở đây để giúp nàng tránh xa nguy hiểm, giúp nàng giam cầm thái thượng hoàng nhưng muốn gặp hắn mỗi ngày không phải là giả vờ giả vịt.
“Huynh không phát hiện gần đây con hẻm kế bên phủ tướng quân có chút thay đổi à?” Nàng nghiêng đầu nhìn hắn, mỉm cười.
Từ Minh Nghĩa khẽ nhướng mày.
Mấy tháng nay hắn đều ở tại hành cung, lần này trở về dẹp phản loạn chỉ ngủ có một đêm dưỡng sức chứ không ờ lại lâu.
Nhưng nàng nói vậy, hắn cũng nhớ ra một việc. Bên cạnh tướng quân phủ của hắn vốn là nhà dân nhưng gần đây hình như dân cư đang chuyển đi, nghe nói là có người mua cả khu đó để xây phủ.
Cuối con hẻm cũng có sự thay đổi, tuy nhiên nơi này không treo biển nên rốt cuộc không biết là phủ của ai.
Xem ra hắn có biết chuyện này. Nàng cười một tiếng. “Nhà bên cạnh phủ của huynh chính là ta mua. Trong cung có bao lớn đó, ở chán lắm. Sau này ta sẽ ở đó “dưỡng lão”, còn cuối hẻm là của Ngọc thái phi. Nếu huynh còn ngó ngàng đến ta thì để tỷ ấy ở đó một mình, nếu huynh không thèm ngó ngàng đến ta thì ta sẽ đến tìm tỷ ấy đi dạo phố, vậy cũng ung dung vui vẻ.”
Dứt lời, nàng thấy hắn hít sâu một hơi rồi một nụ hôn rơi xuống. Nàng cười thành tiếng, hắn cũng cười. “Vậy e là Ngọc thái phi không gặp được nàng rồi.”
Nàng bật cười, vừa hôn hắn vừa đổ thuốc từ trong bình ra, bôi lên vết thương trên mặt hắn.
“Lấy mà dùng.” Nàng nhét bình thuốc vào tay hắn. Hắn không để tâm. “Không cần đâu, vết thương nhỏ thôi mà.”
“Để lại sẹo thì mất đẹp.” Nàng bảo.
Hắn ngớ người rồi lập tức bật cười chịu thua. “Được được được, ta bôi, ta bôi.”
Nàng hài lòng hôn trả lại. “Tối nay ta đích thân xuống bếp làm cho huynh vài món.”
“Ồ?” Hắn thích thú. “Sao tự nhiên lại ân cần như thế?”
Nàng bèn xòe tay ra đếm. “Một món mừng huynh dẹp loạn thành công, một món an ủi huynh thấp thỏm mấy ngày nay vì cứ tưởng ta có âm mưu nên mới vờ vịt.”
“…Chuyện lớn thế mà chỉ đáng giá một món ăn à?” Từ Minh Nghĩa cau mày, khá bất mãn với sự keo kiệt của nàng.
Hạ Vân Tự nghĩ ngợi. “Không đủ sao?” Nói xong bèn hào phóng. “Vậy có thể thêm một món canh, một món điểm tâm.”
Từ Minh Nghĩa bật cười. “Quỷ keo kiệt. Tối nay ta muối thịt bò cho nàng ăn.”
Nàng hân hoan. “Huynh biết làm bếp cơ à?”
“Đúng rồi.” Hắn khoanh tay đầy vẻ đắc ý. “Lên được chiến trường, xuống được nhà bếp, câu đó là nói về bản tướng quân đấy.”
Thật ra hắn chỉ biết muối thịt bò.
Dù gì nàng cũng không biết.
——
Thế là tối hôm ấy, hai người đều ăn uống no nê.
Hai món xào xinh xắn cộng với một đĩa thịt bò muối to, thêm mấy chung rượu nữa là trở thành thiên đường chốn nhân gian.
Vài ngày sau, trong cung phái người đến báo tin mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, hoàng thái quý phi có thể khởi giá hồi cung.
Hạ Vân Tự nghe thế thì hân hoan gật đầu. “Được, ngày mai ta bèn khởi hành.”
Trước khi khởi hành, nàng còn phải làm một việc cuối cùng.
Tối hôm ấy, nàng bảo Từ Minh Nghĩa canh giữ hành cung cẩn thận, Thanh Lương Điện thì lại càng canh gác chặt chẽ.
Cung nhân đều bị cho ra ngoài, nàng đi vào tẩm điện, an nhiên ngồi xuống giường. “Tỷ phu.”
Người trên giường mở mắt ra, nàng nhìn vào mắt y, trên mặt vẫn là nụ cười xinh đẹp dịu dàng như ngày nào.