Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Môi mỏng Phó Thời Lễ nở một nụ cười lười biếng, cánh tay dễ dàng bế lấy tên nhóc nịnh nọt lên, chậm
rãi nói: “Nghe thấy.”
Đôi mắt Tự Bảo mang theo ý cười nhìn anh, ngẩng đầu lên bộ dáng chờ được ăn.
Khương Từ ở bên cạnh, nhìn thấy Phó Thời Lễ kêu bảo mẫu từ phòng bếp cầm một ly trà sữa ra.
Thần sắc anh ôm đạm đặt cậu nhóc lên sô pha ngồi xuống.
“Cảm ơn baba.” Giọng trẻ con đầy vui sướng của Tự Bảo vang lên.
Bàn tay mũm mĩm của cậu chặt chẽ ôm lấy, gấp không chờ nổi muốn uống.
“Sao anh đưa cái này cho
con?” Khương Từ hơi nhíu mày nói, dù sau trẻ con rất dễ nghiện mấy loại đồ uống như này, để Tự Bảo
nếm thử, sợ về sau đi ra ngoài đều muốn uống.
Bàn tay to của Phó Thời Lễ nắm lấy tay cô, dùng ngón tay bóp nhẹ: “Đừng nóng vội.”
Anh không quan tâm con nữa mà lôi kéo cô ngồi xuống ghế sô pha.
Ánh mắt của Khương Từ thường xuyên
đặt trên người Tự Bảo, thấy cậu đang cầm ống hút trong tay nhỏ bé, lúc mở nắp trà sữa ra, gò má có
chút ửng đỏ, bộ dáng cười tủm tỉm giống như ăn vụng thứ gì đó thơm ngon.
Nhưng mà, giây tiếp theo.
Tự Bảo ngậm ống hút trà sữa trong miệng, nhíu mày nhỏ.
Cậu dùng tay nhỏ gãi tóc, có thể hơi mờ mịt, quay đầu lại nói với Phó Thời Lễ: “Baba, vị này không
đúng.”
Phó Thời Lễ mặt không đổi sắc nói: “Không đúng chỗ nào?”
Tự Bảo lại cúi đầu uống một lần nữa, cảm giác vẫn là vị đấy, cậu cũng không miêu tả được, tay nhỏ
ôm ly trà sữa, rầu rĩ nói: ”Cái này giống sữa buổi sáng tiểu bảo bối uống …”
“……” Khương Từ.
Phó Thời Lễ nhàn nhạt mở miệng, giọng nói trầm ấm từ tính rất thuyết phục: ”Làm sao có thể giống
nhau? Con uống thêm vài ngụm sẽ không giống nhau đâu.”
“Thật sao?”
Tự Bảo chưa uống trà sữa bao giờ, cũng không biết nó có vị như thế này không.
Nhưng trong thế giới của trẻ con, cậu luôn cho rằng điều người lớn nói khẳng định đúng.
Cậu ngoan ngoãn nghe lời, uống hết ngụm này đến ngụm khác, đến cuối cùng thậm chí còn tin mà nói:
“Hình như vị khá hơn rồi.”
“……” Khương Từ.
Không nỡ nhìn thẳng vào đứa con trai ngu ngốc này.
Cô quay đầu lại, cố tình đè thấp thanh âm, nhẹ giọng hỏi bên tai Phó Thời Lễ, đề phòng bị đứa nhỏ
nghe thấy: “Anh thay trà sữa bằng sữa con trai hay uống sao?”
Cũng may con trai ngốc, bằng không anh sẽ bị vạch trần ngay tại chỗ.
Phó Thời Lễ nghiêng đầu, lòng bàn tay ấm áp lướt qua gương mặt trắng nõn của cô, môi mỏng chậm rãi
nói: “Anh mua vị khác, về sau nếu thằng bé muốn uống trà sữa, em cứ pha cho nó nếm thử.”
Khương Từ nhấp môi muốn cười, cái trán trơn bóng đặt trên vai người đàn ông.
“Anh quá xấu rồi.”
Phó Thời Lễ cười như không cười hỏi cô: “Sao lại xấu?”
Anh lại duỗi ngón tay chạm vào má cô, mang theo hơi nóng bỏng, khiến lông mi của Khương Từ run lên
hai lần.
“Sao khóe mắt lại đỏ?” Bởi vì dựa gần, dưới ánh đèn chói lọi hai người có thể nhìn thấy rõ ràng
biểu cảm của nhau.
Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn chằm chằm cô, như có thể nhìn thấu linh hồn khiến
người khác không có chỗ trốn.
“Có lẽ không nghỉ ngơi tốt.” Khóe môi Khương Từ cong lên một nụ cười gượng ép.
Cô cảm thấy mình không nên tiếp tục nói cái này với Phó Thời Lễ nữa, tìm chủ đề khác để nói: ”Bộ
phim tiếp theo của em đang nằm trong lịch trình,
đợi chọn diễn viên xong, phần lớn thời gian sẽ ở lại Hoành Điếm… Đúng rồi, Tự Bảo cũng nên gửi đến
trường học gặp bạn mới.”
(*) Hoành Điếm: phim trường cổ trang lớn ở Trung Quốc
Phó Thời Lễ thản nhiên nói: ”Chuyện đến trường học để mẹ đi xử lý.” Khương Từ không biết nhiều về
việc chọn trường, vì vậy cô gật đầu nói: ”Cũng được.”
Hai vợ chồng ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm một hồi, chờ Tự Bảo uống cạn ly trà sữa, nấc lên mới
dở khóc dở cười bế con lên lầu.
Khương Từ hỏi con: “Lần sau uống nữa không?”
Bàn tay nhỏ bé của Tự Bảo che đi cái bụng tròn trịa của mình, mắt to nhìn chằm chằm mẹ, lại nhìn
chằm chằm ba, cuối cùng im lặng lắc lắc đầu.
*
Một tuần sau.
Danh sách các diễn viên trong phim do Khương Từ làm đạo diễn đã lộ diện.
Cô không sử dụng Cố Cảnh
Châu mà chọn một nam diễn viên khác lúc trước đã cân nhắc.
Tin tức này chỉ được công bố trong nội bộ, giữa trưa Thôi Duyệt Duyệt liền gọi điện cho Cố Cảnh
Châu.
Đại khái chưa từng nghĩ đến chuyện ván đã đóng thuyền lại thay đổi.
Thôi Duyệt Duyệt tránh trong gian pha trà, ngữ khí có chút oán giận: “Hôm nay Khương đạo đến công
ty, phân phó trợ lý liên hệ với một nam diễn viên khác, anh sao lại thế này, không phải sẵn sàng
diễn sao.”
Cố Cảnh Châu ở bên kia không thấy rõ thần sắc, chỉ lên tiếng cười nhạo: “Cô ấy chướng mắt anh.”
Thôi Duyệt Duyệt cắn môi: “Vậy khi nào anh mới có thể thoát khỏi Lý Diệp Na? Em cảm thấy anh ôm đùi
Khương Từ mới có thể thoát khỏi cô ta, người phụ nữ này quá lộng quyền biến thái…… Anh vẫn còn chịu
đựng.” Cô đã từng xem qua đề tài phim của Khương Từ, cô cho rằng rất thích hợp để Cố Cảnh Châu
diễn.
Thật vất vả mới đưa anh vượt qua cửa ải Lý Diệp Na nhưng kết quả cuối cùng lại không được
chọn.
Cố Cảnh Châu ở bên kia nói gì đó, Thôi Duyệt Duyệt cũng không có tâm trạng nghe.
Buổi chiều.
Bên tạp chí, Hòa Sanh đích thân đến hoàn tất cuộc phỏng vấn Khương Từ.
Trong văn phòng.
Hòa Sanh mua hai ly cà phê dưới lầu công ty, đặc biệt mang đến cho Khương Từ, cô cười nói: ”Tổng
biên tập tôi nói sẽ sắp đặt bố cục vấn đề cuộc phỏng vấn lần tới cho Khương tiểu thư.”
Khương Từ bảo cô ngồi xuống.
“Hòa Sanh, mạo muội hỏi một câu tiền lương một tháng của cô là bao nhiêu?”
Hòa Sanh đột nhiên không kịp phòng ngừa nghe thấy Khương Từ hỏi tiền lương của cô, hơi sửng sốt
nói: “7000.”
Lương tháng 7000, ở một thành phố phồn hoa này kiếm sống, với một cô gái 28 tuổi mà nói cuộc sống
sẽ rất căng thẳng.
Khương Từ biết Hòa Sanh là người địa phương lại thấy cô được giáo dục không tồi sao lại khó khăn
đến mức gần như không có một xu dính túi như vậy.
Cô đọc qua nội dung phỏng vấn do người phụ nữ trước mặt viết, cô ấy viết rất hay, cho nên cô cũng
ném cho Hòa Sanh một cành ô liu: ”Cô có suy xét qua sẽ chuyển sang bộ phận PR chưa? Công ty tôi mới
thành lập, bộ phận này lại đang thiếu người, nếu cô muốn làm…… khởi đầu tôi sẽ trả cho cô mức lương
12 nghìn 1 tháng, đây chỉ là mức lương cơ bản trong thời gian thử việc.
Nếu cô cảm thấy hứng thú,
bộ phận nhân sự sẽ trao đổi với cô.” “PR?”
Hòa Sanh làm phóng viên báo chí mấy năm, cũng không phải chưa từng nghĩ tới chuyển bộ phận, chỉ là
không có nhân mạch, cho dù đi, vẫn chỉ là nhân viên vặt dưới sự giám sát của tổng biên tập, dậm
chân tại chỗ.
Hơn nữa cô đang thiếu tiền, không thể thay đổi công việc