Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
〈Em phát hiện, em giống như đã yêu anh.〉
Giọng nói của người phụ nữ nhỏ, mang theo một tia ủy khuất khó có thể che dấu khiến Phó Thời Lễ
nghe được, huyệt thái dương nhảy thình thịch.
Anh chậm rãi thu lại vòng cung khóe môi, giọng nói
trầm thấp: “Sao lại như vậy, trước kia em không yêu anh sao?”
Khương Từ nhất thời không nhịn được nói ra, lại không phải ý anh hiểu.
“Em……” Hơi mở miệng muốn nói
rõ ràng, lại nghe thấy Phó Thời Lễ thần sắc nghiêm túc nói cướp lời: “Khương Từ, cho anh một lời
giải thích.” Trong mắt Khương Từ còn có nước mắt nhàn nhạt, cảm thấy không nhìn rõ thần sắc trên
mặt anh, cô dùng sức chớp lông mi, muốn bình tĩnh lại, nức nở hai tiếng mới nói: “Anh hiểu sai ý
của em……”
Một câu chính là 6 chữ.
Phó Thời Lễ nhìn cô lúc này, mạnh mẽ phản bác anh đã hiểu sai, suýt chút nữa mất đi phong độ cưỡng
hôn cô.
Lúc này, Khương Từ cũng mặc kệ thần sắc anh có khó coi đến mức nào, tự nói với mình: ”Trước kia em
cảm thấy….
ở bên anh là vì Tự Bảo, tất nhiên em cũng thích anh, nhưng lại không phải không thích… ”
Đôi mắt thâm trầm của Phó Thời Lễ nhìn cô chăm chú, đôi môi mỏng mím lại, không mở miệng ngắt lời.
Anh thật sự muốn xem người phụ nữ này có thể cắm bao nhiêu nhát dao vào ngực anh?
“Em vẫn luôn sợ hãi bị anh nuôi dưỡng, chờ đến ngày nào đó anh yêu thích một người phụ nữ khác ở
bên ngoài, em sẽ không có tự tin cùng anh cãi nhau, nói hai chữ ly hôn.” Khương Từ ngoài mặt rất
tin tưởng anh, tiềm thức trong nội tâm thực sự lại rất phòng bị Phó Thời Lễ.
Có lẽ ngay từ đầu đã không tin, một người đàn ông thành thục, trưởng thành như vậy sao lại không có
vận đào hoa vây quanh?
Cho nên, cô cũng tự mình hiểu lấy.
Nếu Phó Thời Lễ không cho cô quản, Khương Từ khẳng định cũng không quản được.
Vì vậy mới có thể đơn giản mặc kệ anh, sẽ không áp đặt quản thúc mọi hành vi của Phó Thời Lễ.
Khương Từ bây giờ nói mình đã yêu anh, một cách giải thích khác là giờ cô không còn giả vờ thờ ơ
nữa.
Đôi mắt cô đỏ lên, vươn đầu ngón tay nắm lấy cổ áo anh, dù sao bất cứ giá nào cũng trực tiếp
làm rõ: “Phó Thời Lễ, em đã rất thích anh, làm sao bây giờ…… em bây giờ chỉ cần nghe thấy, nghĩ
đến…… anh liên quan đến một người phụ nữ nào khác, cho dù là chuyện quá khứ em vẫn sẽ ghen tị đến
mức phát điên.”
Cô đỏ mắt, không ngừng nói cho anh: “Em muốn độc chiếm anh ——”
Đôi lông mày của Phó Thời Lễ chậm rãi giãn ra, vươn bàn tay to xoa cái ót người phụ nữ, ấn cô vào
ngực mình, giọng nói xen lẫn hơi thở ấm áp phả xuống: “Người em thích là chồng em, người em muốn
độc chiếm cũng là chồng em, không ai có thể ngăn cản em.”
Hàm ý chính là cho cô độc chiếm.
Thấy anh hiểu, trong lúc nhất thời Khương Từ cảm thấy phải xin lỗi vì những lời nói và việc làm
không bình thường của mình đêm nay: “Thực xin lỗi.”
Phó Thời Lễ rất khoan dung tha thứ cho cô: “Bây giờ cảm thấy khá hơn chưa?”
Khương Từ gật đầu lại lắc đầu, cô cũng vươn tay ôm lấy vòng eo của người đàn ông, trầm giọng nói:
“Chúng ta phải có qua có lại mới đúng, còn anh…… Anh là thích em, hay yêu em?”
Phó Thời Lễ thấy cô thực sự không muốn ăn chút thua nào.
Sau khi thổ lộ tâm ý của mình đã nóng lòng muốn nghe anh nói.
Khương Từ biết lúc này dù người đàn
ông không chân thành cũng sẽ lừa dối cô bằng những lời ngon ngọt.
Nhưng cô lại muốn nghe, ngẩng đầu lên, đôi mắt cố chấp nhìn anh: “Anh nói đi… anh yêu em từ khi
nào.”
Phó Thời Lễ thần sắc cười như không cười, đáy mắt lại có vài phần nghiêm túc cân nhắc, nghĩ nghĩ
một lúc mới mở miệng nói: “Từ khi em sinh Tự Bảo.”
Dù đã qua mấy năm, đến nay anh vẫn nhớ rõ dáng vẻ yếu ớt, xanh xao của Khương Từ nằm trên giường
bệnh.
Người phụ nữ này đã dùng chính mạng sống của mình để sinh con cho anh.
Lúc trước vì làn da và vẻ
ngoài xinh đẹp của cô mà Phó Thời Lễ nổi lên sắc tâm, nhưng sau đó, anh đã yêu thứ thật nhất dưới
lớp da này.
Tình yêu của đàn ông thực tế hơn nhiều so với tình yêu của phụ nữ.
Anh dùng bàn tay to của mình nhẹ
nhàng vuốt những giọt nước mắt trên khóe mắt Khương Từ, ngón tay thon dài lướt qua sống mũi xinh
đẹp của người phụ nữ, cùng với đôi môi mềm mại và làn da trắng nõn, mềm mại càng khiến người ta lưu
luyến.
Nhất thời, giọng nói truyền ra từ môi mỏng khàn đi, rõ ràng: “Lúc trước anh thích em, bây giờ là
yêu em, sau này càng muốn độc chiếm em.”
Khương Từ nghe xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Cảm xúc của phụ nữ là không thể hiểu được, rõ ràng là tức giận, lại có thể dễ dàng bị đàn ông dỗ
dành.
Nhưng quay lại chuyện chính, cho dù đã hiểu rõ tình cảm của nhau nhưng Khương Từ vẫn phải hỏi rõ
chuyện, nếu không, sau khi cô biết rõ ràng mình đang yêu Phó Thời Lễ, chuyện này sẽ trở thành một
cái gai sắc nhọn trong tim cô.
Không nhổ ra được, lại không thể bỏ qua.
Sớm muộn gì, cô cũng khó chịu đến chết.
Cánh cửa phòng ngủ chính đóng chặt, ngăn cách bất kỳ động tĩnh nào trên hành lang, ngay cả rèm cửa
sổ cũng kéo vào.
Khương Từ đang nằm trên chiếc giường lớn, đầu vẫn dựa vào ngực người đàn ông, mắt
cụp xuống, nói ra những lời Lương Hề Ngọc nói, không thừa không thiếu một chữ kể lại cho anh nghe.
Kết thúc cuộc nói chuyện, Khương Từ khẽ cau mày nói: ”Em không biết sao Kiều Doãn Yên chia tay với
anh, khi thân phận hai người vẫn là vị hôn thê, anh và cô rốt cuộc có tiến triển thêm bước nào hay
không? Là đã quen nhau biết trước, cảm thấy không thích hợp mới giải trừ hôn ước hay là anh đơn
phương lạnh nhạt với cô ấy.”
Tất cả những gì cô nghe được chỉ là lời đồn.
Cho nên Khương Từ cho Phó Thời Lễ cơ hội nói rõ mọi chuyện.
Mà sau khi Phó Thời Lễ nghe thấy những lời này, mặc dù chưa nói gì, nhưng thần sắc trên khuôn mặt
tuấn mỹ rõ ràng nhăn nhó, lông mày cau chặt lại, đôi môi mỏng hơi hé mở, giọng nói nhiễm tức giận:
”Những lời này Kiều Doãn Yên tự mình nói ra? “
Khương Từ không vu oan ai, cô lắc đầu nói: “Là người phụ nữ tên Lương Hề Ngọc nói.”
“Thành thật mà nói, bây giờ Kiều Doãn Yên đã kết hôn với Phó Đình Ngạn nhiều năm, còn sinh ra một
cô con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện.
Mà chúng ta cũng kết hôn được bốn năm, có một cậu con trai,
hai bên dưới một mái nhà cúi đầu ngẩng đầu đều có quan hệ.
Em không hiểu Lương Hề Ngọc nói lời này
là đang ghê tởm ai?”
Nếu Kiều Doãn Yên đã ngủ với Phó Thời Lễ, sau khi bị vứt bỏ, lại quay lại kết hôn với Phó Đình
Ngạn, việc này truyền ra ngoài, toàn bộ mặt mũi Phó gia sẽ bị mất sạch.
Thân phận cô hào môn cao quý, sẽ chịu được khi bị người khác dùng ánh mắt kinh thường nhìn mình
sao?
Phó Thời Lễ nhìn vẻ mặt không vui của Khương Từ, anh mở miệng giải thích rõ ràng anh trong sạch
trước: ”Lúc trước Phó gia và Kiều gia đơn phương lập ra hôn ước, anh đang ở nước ngoài, mấy tháng
sau về nước mới biết mình có một vị hôn thê.
Lúc đó, anh hoàn toàn không quan tâm Kiều Doãn Yên.
Hai người bị người trong nhà sắp xếp đi ăn cơm cùng nhau, hai bên đối dãi cũng không có hảo cảm
gì.”
Cho nên, Phó Thời Lễ càng có lý do trốn tránh cuộc hôn nhân này.
Anh nhìn thoáng qua đã có thể nhìn thấu một người phụ nữ xuất thân hào môn như Kiều Doãn Yên, được
nuôi dạy tốt, lại đoan trang, cao quý sẽ không lì lợm la liếm một người đàn ông, chỉ cần anh ám chỉ
một chút, cô ấy liền biết có ý gì.
Mấy năm nay Phó Thời Lễ thường xuyên tìm cớ không đến Kiều gia với tư cách là con rể tương lai, đều
để Phó Đình Ngạn đi ứng phó thay anh.
Anh và Kiều Doãn Yên là kiểu người thích bề ngoài hoàn hảo, nhưng mặt riêng tư, quan hệ lại trong
sạch hơn bất kỳ ai.
Bây giờ lại truyền đến tai Khương Từ nói anh đã cường bạo Kiều Doãn Yên, muốn ngủ trước để kiểm tra
hàng làm Phó Thời Lễ càng thêm tức giận, thần sắc trở nên u ám.
“Đừng lo lắng.” Phó Thời Lễ trấn an cảm xúc của vợ trước, kiên nhẫn nói: “Chuyện này, anh sẽ cho em
một lời giải thích chính đáng.”
Khương Từ gật đầu, cũng biết Phó Thời Lễ vì thể điện của Phó gia sẽ không đi tìm Lương Hề Ngọc hỏi.
Nếu việc này bị truyền ra ngoài, tính cả Kiều Doãn Yên thì