Khương Từ lấy điện thoại gọi cho Từ nữ sĩ nhưng không ai trả lời, đang muốn giải thích danh tính cho nhân viên bảo an, phía sau, chiếc siêu xe chạy đến chỗ cô, chậm rãi hạ cửa sổ xe.
“Đường phu nhân, buổi trưa tốt lành.”
Nhân viên bảo an một giây trước thái độ vô cùng nghiêm túc, ngay lập tức trở nên vô cùng cung kính.
“……” Khương Từ thất thần cũng quay đầu nhìn lại.
Có hai người phụ nữ xa lạ ngồi trong xe, điều thu hút cô không phải là khuôn mặt xinh đẹp, mà là người phụ nữ mặc chiếc áo sườn xám thanh lịch, đối diện với cửa sổ xe.
Khuôn mặt được bảo dưỡng thực tinh xảo với nụ cười ôn hòa.
Mặc dù là người đã tới tuổi trung niên, nhưng không ai có thể sánh được khí chất trên người phụ nữ này.
Bà cùng bảo an nói chuyện, thái độ cũng không hề kiêu ngạo: “Vị tiểu thư này sống bên cạnh nhà tôi, hãy để cô ấy vào.”
Bảo an nghe đến đây cũng sẽ không truy tố danh tính, lập tức nói: “Được.” Khương Từ mất nửa ngày mới ý thức được lời nói này đang chỉ mình.
Cô chớp chớp đôi mắt đen nhánh, thấy không có bất kỳ ấn tượng nào về người phụ nữ này, tầm mắt mờ mịt nhìn qua.
Trong cửa sổ, đối phương nhìn cô mỉm cười dịu dàng.
Cảm thấy quen thuộc.
Khương Từ cảm thấy ánh mắt và nụ cười này, khiến cô thấy vô cùng quen thuộc, trong đầu lại không nhớ ra lúc nào đã gặp người phụ nữ này.
Vốn đang muốn nhìn kĩ, người phụ nữ bên cạnh lại liếc nhìn cô với ánh mắt bất thiện.
Khương Từ bây giờ liền có điểm hoang mang, cô là đắc tội với cô ấy sao? “Dì Đường, chúng ta đi vào thôi.”
Khương Từ mơ hồ nghe thấy giọng nói bên trong xe, liền chủ động lùi lại một bước tránh ra, lại nói khẽ với cửa sổ xe hai chữ cảm ơn.
“Cô gái này thật sự sống bên cạnh nhà Đường phu nhân?”
Chờ chiếc xe lái vào biệt thự của tiểu khu, lúc này nhân viên bảo an không chịu nổi tò mò mà tự hỏi.
Cũng không phải mắt chó của anh ta đánh giá người kém, mà vấn đề là những người sống ở đây không giàu thì quý, lấy ví dụ vừa nãy, vị Đường phu nhân kia đi siêu xe, ngồi cùng cô gái một thân hàng hiệu …
Bảo an dùng ánh mắt dò xét nhìn cô gái mặc váy len trắng dài bình thường, đi taxi đến đây, trên mặt không chút phấn son, cổ và cổ tay trống rỗng, nhìn đi nhìn lại vẫn thấy cô không thể sống ở nơi này.
Khương Từ mỉm cười hỏi: “Anh tên gì?” “Tiểu Ngô!” Bảo an mày rậm mắt to, báo tên.
Khương Từ gật đầu nói: “Tôi là Khương Từ, lần sau phiền anh nhớ kỹ tôi.” Sau đó, chỉ vào bên trong hỏi: “Tôi có thể đi vào không?”
Tiểu Ngô được Đường phu nhân phân phó, đương nhiên cho đi.
Bất quá, anh ta một đường nhìn theo bóng dáng Khương Từ rời đi, dưới vẻ ngoài nghiêm túc, trái tim bát quái mãnh liệt ngo ngoe rục rịch đến không
thể kiềm chế được.
Tiểu Ngô đi về phòng an ninh, cầm lấy điện thoại bàn, gọi một cuộc điện thoại ra bên ngoài.
——
Khương Từ đi bộ hai ba phút mới đến một căn biệt thự theo phong cánh hiện đại, bên ngoài là một cái sân rộng, vách tường trồng đầy tường vi.
Cô đứng ở cửa, theo bản năng nhìn về phía căn biệt thự bên cạnh, bất quá, tựa hồ cũng không nhìn được rốt cuộc ở đó có đại nhân vật nào.
Khương Từ thu hồi tầm mắt, duỗi tay, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào.
Người làm đều đang bận, nhìn thấy cô, rất vui mừng đi đến, lấy dép lê đưa qua: “Tiểu thư đã trở lại, phu nhân ở trên lầu đang luyện yoga.”
Khương Từ thay dép, đôi mắt đen nhánh nhìn lên trên lầu, thấp giọng hỏi: “Hôm nay có khách sao?”
Người làm lắc đầu.
Khương Từ nội tâm cảm thấy nhẹ nhõm hơi một chút, thầm cảm ơn mẹ đã không vì mấy cuộc xem mắt mà chờ cô về nhà.
Đối người làm mỉm cười xong liền ngựa quen đường cũ lên lầu.
Bởi vì Từ nữ sĩ có sở thích sưu tầm đồ cổ, lại thích trưng bày chúng, ở hành lang lầu hai, có thể thấy được sự xa hoa vô cùng, bày biện một vài chiếc bình cổ đắt tiền làm đồ trang trí.
Khương Từ còn chú ý tới bức tranh nổi tiếng được treo trên vách tường, liền dừng lại thưởng thức nó một lát.
Cô dưới bộ váy mềm mại lẳng lặng mà