Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Lý Diệp Na mặc tây trang chuyên nghiệp trong bất cứ trường hợp nào, màu vàng cũng không làm nhạt đi
khí chất lạnh lùng của cô, giống như một vũ khí hoàn mỹ, sắc bén đâm thẳng đối phương.
Mới vừa mở miệng đã hỏi, trong lòng Khương Từ suy nghĩ một chút, nói: “Cô tìm Thôi Duyệt Duyệt làm
gì?”
Lý Diệp Na tự nhiên sẽ không nói thẳng, cô đang tìm người, mặc kệ thế nào Khương Từ cũng không ngăn
được.
Khi hai người đang đứng ở một chỗ nói chuyện, cách đó không xa, Thôi Duyệt Duyệt và người phụ
trách vừa cười vừa nói đi ra.
Ánh mắt vô tình nhìn về phía bên này, sắc mặt lập tức thay đổi.
Lý Diệp Na mặt vô biểu tình đi tới, khí thế áp người.
Khương Từ âm thầm nhíu mày, thấy Lý Diệp Na trực tiếp động thủ kéo người về phía phòng thay đồ, cô
nghĩ đến tối hôm qua sau khi thấy Thôi Duyệt Duyệt trở về tâm trạng không được ổn, suy xét sẽ xảy
ra chuyện, cũng đi theo.
Bên này, Thôi Duyệt Duyệt bị thô lỗ đẩy ngã trên ghế sô pha, đầu tóc rối loạn, cả người vô cùng
chật vật.
Cô ngẩng đầu, liền thấy Lý Diệp Na khoanh tay trước ngực, dẫm trên giày cao gót từ trên cao nhìn
xuống coi khinh mình: “Một trăm vạn, phá bỏ cái thai.”
Một trăm vạn?
Cô Thôi Duyệt Duyệt là một biên kịch nổi tiếng sao lại có thể bị đối xử như chó mèo tùy ý ứng phó
cho qua, ngay cả tiền Khương Từ trả cho cô còn nhiều hơn thế.
Khi đang tức giận, chỉ thấy ánh mắt khinh thường của Lý Diệp Na nhìn qua: “Cô thật sự cho rằng Cố
Cảnh Châu sẽ cưới cô sao?”
Thôi Duyệt Duyệt theo bản năng muốn khiến bản thân tự tin hơn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cảnh
Châu đã cầu hôn tôi, anh ấy sẽ cưới tôi.”
Lý Diệp Na cười lạnh: “Cưới cô? Nằm mơ.” “Cô nói không tính!”
“Hợp đồng có tính không?” Lý Diệp Na quen với thủ đoạn cường ngạnh, nói với cô: “Hợp đồng Cố Cảnh
Châu ký với tôi có một quy định trong 10 năm không được kết hôn sinh con, nếu không tiền bồi thường
lên đến 1 tỷ, cô biết không?”
Có hợp đồng này, đứa trẻ trong bụng Thôi Duyệt Duyệt sẽ trở thành một tấm bùa đòi mạng người đàn
ông.
Thần sắc Lý Diệp Na nghiêm túc nói: “Một trăm vạn là phí cho cô đi phá thai, cô thật sự nghiêm túc
với bản thân.”
Thôi Duyệt Duyệt gần như không có cơ hội thách thức Lý Diệp Na, cô là người yếu thế.
Cô nhìn thấy Khương Từ đang đứng ở cửa, nháy mắt như tìm được cọng rơm cứu mạng, sắc mặt trắng
bệch: “Khương đạo, cô đến cứu tôi với.” Khương Từ lo lắng có thể sẽ xảy ra chuyện, nhưng lại không
ngờ sẽ nghe được chuyện này.
Cô muốn chạy đã không kịp rồi, một câu này của Thôi Duyệt Duyệt đã làm tầm mắt Lý Diệp Na cũng nhìn
lại.
Thôi Duyệt Duyệt ôm bụng bầu chạy về phía cô, khuôn mặt nhỏ khóc như mưa: “Khương đạo, tôi và Cố
Cảnh Châu yêu nhau thật lòng, trai chưa vợ gái chưa chồng, tôi cũng không biết dựa vào cái gì người
đại diện Lý có đủ tư cách muốn bóp chết sinh mệnh nhỏ bé trong bụng tôi như vậy.”
Lý Diệp Na nhìn bộ dáng khóc lóc của Thôi Duyệt Duyệt như đang xem một vai hề.
Dựa vào cái gì?
Chỉ bằng Cố Cảnh Châu là người cô một tay nâng đỡ, lúc trước ký hợp đồng cũng không ai ép buộc anh
ta.
Khương Từ không tỏ thái độ, chỉ bảo Thôi Duyệt Duyệt đừng khóc.
Thôi Duyệt Duyệt nức nở nghẹn ngào: “Khương đạo, cô cũng là một người mẹ biết chúng ta thương con
đến mức nào, người đại diện Lý nhẹ nhàng kinh thường nói một câu, lại không phải cô ấy phá thai.”
Việc này Khương Từ quản không được, nhưng cô vẫn nói với Lý Diệp Na: “Nếu cô có biện pháp khuyên
Thôi Duyệt Duyệt cùng cô rời khỏi phim trường, tôi sẽ không hỏi đến.
Nếu không có cách nào, cô tốt
nhất nên gọi vị kia đến đây xử lý, biên kịch tôi còn muốn dùng, không phải có thể tùy tiện cho cô
xoa niết.”
Cô đang bảo vệ Thôi Duyệt Duyệt, Lý Diệp Na cũng đã sớm liệu đến.
“Khương Từ, cô nhất quyết muốn
đối nghịch với tôi đúng không?” Rối cuộc là chuyện tình cảm, Lý Diệp Na hôm nay hỏi cô: “Hay là, cô
vẫn canh cánh trong lòng chuyện năm đó.”
(*) Canh cánh: vương vấn, không quên được Khương Từ hỏi ngược lại: “Cô nói chuyện nào?”
Lý Diệp Na nháy mắt cứng lại, khóe mắt hơi đỏ bừng, có thể tưởng tượng cô vẫn luôn kìm ném cơn tức
giận của mình.
Cố Cảnh Châu làm to bụng Thôi Duyệt Duyệt đối với cô mà nói không khác gì một hình thức phản bội.
Hai bên giằng co, dưới sự chỉ dẫn của Khương Từ, Thôi Duyệt Duyệt vừa khóc vừa run rẩy gọi điện cho
Cố Cảnh Châu.
Đợi nửa tiếng, người đã đến.
Khương Từ nhìn thấy thân cao, chân dài Cố Cảnh Châu vừa xuất hiện, Thôi Duyệt Duyệt đã nhào vào
lồng ngực của người đàn ông trước mặt Lý Diệp Na, cô ấy nhỏ xinh, nhu nhược tuổi lại còn trẻ so với
Lý Diệp Na mạnh mẽ, lạnh lùng thì cô lại khiến người đàn ông quá mức thương tiếc.
Đôi mắt Cố Cảnh Châu u ám, đôi môi mỏng mím chặt nhìn Lý Diệp Na mà không có nửa ý cười.
Hiển nhiên, anh chẳng hay biết gì, cũng không cảm kích nổi.
Khương Từ không muốn vướng vào thị phi, vì vậy cô đã rời khỏi phòng thay đồ, nhường lại không gian
cho mối tình tay ba này.
Đây rốt cuộc là địa bàn người khác, đám người Lý Diệp Na cũng không ở lâu, khoảng mười phút.
Vả mặt Cố Cảnh Châu âm trầm kéo Thôi Duyệt Duyệt rời khỏi phim trường, Khương Từ đang bận quay
phim, trợ lý bên cạnh khẽ nói: “Khương đạo, tôi vừa nhìn thấy Thôi biên kịch bị Cố ảnh đế kéo đi.”
Ánh mắt Khương Từ nhìn về phía phòng thay đồ liền thấy bóng dáng Lý Diệp Na chậm rãi rời đi.
Cô không nói gì, tiếp tục quay.
Buổi chiều, mọi việc diễn ra suôn sẻ, Khương Từ bận rộn đến gần bảy giờ tối, trợ lý chạy tới hỏi:
“Khương đạo, tối nay cô ăn gì?”
Cô rót một ly nước, chậm rãi nói: “Phó tổng đã cho cô bao nhiêu lợi ích rồi? ”
Trợ lý ngượng ngùng: “Khương đạo, cô đang nói gì vậy.” Khương Từ liếc mắt một cái, khiến người ta
chậm rãi cảm khái.
Cô hứa với Phó Thời Lễ buổi tối sẽ ăn no nên sẽ nghiêm túc thực hiện, sẽ không ăn cơm hộp của đoàn
phim.
Sau khi thu dọn xong, sắc trời bên ngoài cũng gần tối, Khương Từ không cho trợ lý đi theo
giám sát, cô định tìm một tiệm cơm nào đó để ăn.
Gần Hoành Điếm có một con phố với những món ăn vặt nổi tiếng được gọi là nơi tập trung mỹ thực, hầu
như tất cả các diễn viên đều sẽ đến đây để giải tỏa cơn thèm ăn của mình.
Khương Từ băn khoăn không
biết nên ăn gì.
Sau khi đi dạo một vòng cô nhìn thấy các tiệm cơm đâu đâu cũng ngồi chật kín người,
cô cũng không thích ăn cơm ở nơi đông người, cuối cùng chọn một quán phở nhỏ yên tĩnh.
(*) Mỹ thực: đồ ăn ngon
Khương Từ được người phục vụ chào đón, còn chưa gọi món đã gặp người quen.
Hai người nhìn nhau, Lý Diệp Na đã sớm ngồi bên trong, gọi một bát mì và ba chai bia.
Mặc dù buổi chiều lúc cô rời đi không chào hỏi nhưng Khương Từ cũng đã vào, cũng không tốt khi giả
bộ không nhìn thấy gì, cô nhẹ giọng nói với chủ cửa hàng muốn một bát mì đặc biệt, ngồi đối diện
với Lý Diệp Na.
Nhất thời im lặng không nói gì, trạng thái tinh thần của Lý Diệp Na trông không độc đoán bằng ban
ngày.
Có thể cô cho rằng trốn trong một quán mì nhỏ yên tĩnh sẽ không có người quen hay đối thủ cạnh
tranh, có thể buông xuống phòng bị, cô uống một ngụm bia, cũng rót cho Khương Từ một ly.
“Đã bốn năm rồi, tôi không ngờ chúng ta còn có thể cùng nhau ngồi uống bia, thật lạ.” Giọng nói của
Lý Diệp Na châm chọc bản thân cũng châm chọc cô.
Khương Từ không chạm vào ly bia kia, lẳng lặng ngồi ngay ngắn trên ghế chờ mì.
Lý Diệp Na lại nói: “Hôm nay để cô chê cười rồi.”
Biết trong lòng cô có lẽ rất không thoải mái, Khương Từ nói thật: “Cô quản được sự nghiệp của Cố
Cảnh Châu nhưng lại không quản được tâm của cậu ta.”
Người trong lòng là ai, chỉ có người đàn ông mới biết.
Ban ngày Lý Diệp Na nhất định muốn cứu thể diện, nhưng cố tình trước mặt Khương Từ cái thứ gọi là
thể diện lại mất hết, khóe mắt vẫn rất đỏ, cả buổi chiều cũng chưa nhạt đi: “Con chó nhỏ đã lớn,
dám ở sau lưng tôi nuôi tiểu hồ ly bên ngoài.”
Món mì đặc biệt có đầy đủ các thành phần, gồm có thịt nguội Kim Hoa, rau xanh, nấm hương,… Lời nói
của Khương Từ bị cắt ngang, môi đỏ mấp máy lại không nói gì.
Lý Diệp Na không giống như nghiêm túc đến ăn mì, sau khi uống hết một chai bia liền khát vọng muốn
tìm người nói hết: “Cuộc hôn nhân của cô và Phó Thời Lễ có hạnh phúc không? Phụ nữ không lấy chồng
là tốt nhất…… Tôi chăm chỉ làm việc bốn năm, cuối cùng cũng có một căn nhà ở thành phố