Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Khoảng 7 giờ tối.
Khương Từ đặt một phòng VIP trong một hội sở xa hoa ở thành phố S, nhân viên đoàn phim và nhân viên
công ty đều đến, hai bàn người, tụ tập ở đây.
Chi phí ở đây cũng không thấp, đến bữa cơm cũng là những phần ăn xa hoa.
Nhưng Khương Từ cũng không thiếu tiền, mặc dù tài sản của cô và Phó Thời Lễ tách ra nhưng trong 4,5
năm qua, cô làm phim thu được rất nhiều tiền, tài sản đứng tên cô có thể gọi cô là một nữ phú hào.
Mọi người ăn uống no nê liền bắt đầu hát, một đám người hát dở.
Không khí càng lúc càng nóng, nhiều
người ngồi uống rượu nói chuyện phiếm.
Khương Từ uống vài chén rượu, hai má không đỏ nhưng cũng hơi nóng, im lặng nghe phó đạo diễn ở bên
cạnh lải nhải nói về kinh nghiệm của bản thân.
Cuối cùng, cô nhìn thấy phó đạo diễn chủ động nhiệt tình đổi một ly nước sôi để nguội cho Hòa Sanh,
chắn rượu giúp cô.
Nếu bỏ qua khuôn mặt đỏ bừng thì có thể thấy được phong thái của một quý ông.
Hòa Sanh một khi chạm vào rượu là say, điều này không mấy người biết, ở những dịp quan trọng cô sẽ
tự nhận bản thân bị dị ứng với cồn mà hành vi lịch thiệp của vị này phó đạo diễn này khiến cô hơi
không được tự nhiên.
Nói thế nào nhỉ, quá nhiệt tình.
Cô ngẩng đầu, trong lúc vô tình bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Khương Từ.
Hai người cầm cốc, giơ lên
cách xa làm động tác dô.
“Lần tuyên truyền sắp tới tôi sẽ phải giao công việc vất vả cho bộ phận PR.” Trong trường hợp này
Khương Từ vẫn muốn nói, cũng không quên khích lệ chí khí của nhân viên: “Cuối năm tôi sẽ cho các
người bao lì xì lớn.”
“Cảm ơn bà chủ.” Hòa Sanh nhấp môi cười khẽ.
Bây giờ có lẽ chỉ có tiền mới có thể khiến cô hạnh phúc.
Mọi người vẫn đang uống rượu, phó đạo diễn nhân cơ hội này không biết cố ý hay vô tình nói chuyện
với Hòa Sanh, tâm tư của đàn ông trong phòng rượu dường như càng rõ ràng hơn.
Khương Từ cũng là
người từng chứng kiến nhiều cảnh tượng như vậy, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
Cũng có người hỏi Đường Hàm Hàm, rốt cuộc vị tiểu hoa đán nổi tiếng này cũng đến đoàn phim với vai
trò là khách mời một lần.
Tiệc đóng máy sao lại không thấy tham gia.
Khương Từ cười nói: “Hôm nay cũng là ngày đoàn phim bên Triển đạo tụ họp, Hàm Hàm đương nhiên phải
đi để giữ thể diện cho bạn trai mình.” Không ai trong giới không biết chuyện tình của tiểu hoa đán
Đường Hàm Hàm và đạo diễn nổi tiếng Triển Tín Giai.
Khương Từ giải thích vài câu, có người có tâm hỏi: “Ngày tốt của Đường tiểu thư ngày càng đến gần?”
(ngày cưới)
Khương Từ cười mà không nói, nói chung cô đã không nói thì không ai có thể cạy ra.
Phòng rượu rất nhanh đã đến 9 rưỡi, mọi người vui vẻ, không có ý muốn kết thúc.
Hòa Sanh làm nhiếp ảnh gia, chụp một vài tấm ảnh để về đăng lên mạng tuyên truyền.
Sau một buổi tối
náo nhiệt, khoảng 10 giờ Khương Từ rời đi trước.
Cô phân phó trợ lý đi thanh toán hóa đơn, ngày mai đến công ty cô hoàn trả.
Sau đó cầm lấy túi
xách, liền rời đi.
Hòa Sanh không uống rượu, không ca hát, thấy cô muốn rời đi, nói: “Khương đạo, có tiện đưa tôi về
một đoạn không?”
“Được.” Khương Từ đợi cô đuổi kịp .
*
Hai người rời khỏi hội sở, gió bên ngoài thổi tan mùi rượu nhiễm trên người.
Khương Từ tìm người lái thay, cô uống vài chén rượu nên không tiện lái xe, mới vừa ngồi xuống điện
thoại nhận được tin nhắn của phó đạo diễn:
〈Khương đạo, nhờ cô một chút, có thể giúp tôi và Hòa Sanh một chút…〉
Cô đọc nhanh như gió, trước khi Hòa Sanh chú ý cũng lướt xong nửa câu sau.
Bên trong xe kín mít, trong không khí tản ra mùi chanh nhàn nhạt, cho dù uống rượu say xe cũng giảm
bớt không ít, Khương Từ dựa lưng vào ghế ngồi, đầu ngón tay xoa ấn đường.
Uống vài chén cô cũng có chút choáng váng.
Hòa Sanh ở bên cạnh hỏi: “Khương đạo, đi ngang qua tiệm thuốc có cần tôi mua mấy viên giải rượu cho
cô không?”
Khương Từ giương mắt, nhìn về phía cô: “Không cần, tôi không sao.” Đầu chỉ hơi choáng váng, cũng
không khó chịu lắm.
Hòa Sanh từ trong túi lấy ra một viên kẹo bạc hà, đưa cho cô: “Ngậm một viên sẽ thoải mái hơn.”
Khương Từ thấy cô rất tinh tế, săn sóc tỉ mỉ, suy nghĩ mấy phần, liền mở miệng hỏi: “Cô và Quý Hàn
Phong, còn liên lạc không?”
Rốt cuộc Quý Hàn Phong đã từng làm ầm ĩ ở công ty một lần, Khương Từ khó mà biết được 2 người xảy
ra chuyện gì.
Nhưng hình như đã không còn xuất hiện gây xáo trộn nào nữa.
Hòa Sanh nghe thấy tên anh, vẻ mắt cứng
lại.
Cô rũ mắt xuống, một lúc sau mới nói: “Tôi với anh ta…… Không có quan hệ.”
Khương Từ đặt viên kẹo bạc hà lên đầu lưỡi, nói: “Lúc nãy phó đạo diễn gửi cho tôi một tin nhắn nhờ
tôi mai mối, anh ta thích cô.”
Trên bàn rượu, thực ra tâm tư người đàn ông muốn theo đuổi cô đã rất rõ ràng.
Hòa Sanh chỉ giả ngu thôi, cô bây giờ nghe thấy Khương Từ nói như vậy thật ra cũng thầm thở phào
nhẹ nhõm, dù sao cũng không phải phó đạo diễn tự mình nói với cô, bằng không cô từ chối, gặp nhau
sẽ rất xấu hổ.
“Sau khi ly hôn, tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tái hôn.”
Đây là câu trả lời của Hòa Sanh, cô nói rõ ràng với Khương Từ: “Cảm ơn phó đạo diễn yêu thích,
nhưng tôi không muốn kết hôn cũng không muốn chơi trò chơi tình cảm.”
Khương Từ nghe thấy câu trả lời này, cũng đã đoán trước.
Rốt cuộc lúc trước có một người đàn ông như Quý Hàn Phong, Hòa Sanh không thích một phó đạo diễn
bình thường cũng là điều bình thường.
Cô cười cười: “Sống một mình cũng khá tốt.” Hòa Sanh ngạc nhiên nhìn sang.
Có lẽ không ngờ Khương Từ sẽ nói như vậy.
Suy cho cùng, cuộc hôn nhân của một người phụ nữ có viên mãn hay không là trong tỷ người tìm được
một người đàn ông tốt.
“Không gạt cô, trước khi kết hôn tôi cũng có ý nghĩ như vậy.” Cho nên Khương Từ mới có thể hiểu Hòa
Sanh hôm nay vì hồi trước chính cô cũng từng như vậy.
Cổ họng Hòa Sanh khô lại, nói: “Khương đạo cô may mắn hơn tôi rất nhiều, cô có lý tưởng riêng, sau
đó mới có hôn nhân gia đình hạnh phúc.
Tôi có hôn nhân trước rồi mới có lý tưởng riêng, sau đó chỉ
có thể một mình cô độc sống cùng với lý tưởng suốt quãng đời còn lại.”
Cô bị thương đến mình đầy thương tích, mới không dám hy vọng hai chữ hôn nhân xa vời.
Khương Từ nhìn đôi mắt cô mơ hồ có chút lệ ý, cảm giác giờ phút này Hòa Sanh khả năng phải cần một
chén rượu.
“Tôi……” Hòa Sanh rõ ràng không uống rượu, có thể là do trong phòng ăn có mùi rượu và mùi khói khuốc
nên trong lòng có chút xúc động, muốn nói lại thôi.
Cuối cùng cô quay đầu im lặng nhìn về phía
ngoài cửa sổ xe, đem lời nói nghẹn ngào muốn nói ra ở cổ họng nuốt trở lại.
Nói về con đường mình chọn có vẻ giống kẻ đạo đức giả.
Khương Từ thật ra vẫn khuyên cô: “Một đời của phụ nữ