Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Để xoa dịu cảm xúc của Tự Bảo, trên đường đến công ty Khương Từ đã mua cho cậu một con chó đồ chơi
chạy bằng điện, mua trong một cửa hàng với giá 20 đồng, vừa có thể hát vừa có thể lắc mông.
Tự Bảo chưa từng chơi, trong lòng đầy tò mò, ngay lập tức quên đi nỗi buồn xa chị họ.
Cậu ở trong phòng làm việc của mẹ mình, bò trên mặt đất chơi cùng một con chó bông chạy bằng điện
có tay nhỏ chân nhỏ.
Khương Từ nhìn thấy cũng không nói gì, cô bảo trợ lý gọi Hòa Sanh và một số
người vào thảo luận về việc tuyên truyền bộ phim.
Chỉ còn thời gian 3,4 tháng, lịch trình dày đặc, mọi thứ đã được thu xếp ổn thỏa.
Khương Từ cũng phê duyệt yêu cầu chi phí của bộ phận PR, giao cho giám đốc tài chínn tiếp quản.
“Đúng rồi Khương đạo, bên Thôi Duyệt Duyệt đã nhắc nhở về chuyện thù lao một lần.”
Giám đốc tài chính nói đến chuyện này, bộ phim này Khương Từ đầu tư mấy chục triệu, cũng không đến
mức phải nợ tiền của biên kịch, nghe xong liền nói: “Buổi chiều gọi điện cho cô ấy.”
Giám đốc tài chính cất văn kiện đi: “Được.”
Thảo luận xong, mọi người lần lượt đi ra ngoài, cẩn thận tránh cậu nhóc và con chó đang bò khắp sàn
nhà, Hòa Sanh cũng sắp xếp văn kiện trong tay, mỉm cười nói với Jiang Ci: “Khương đạo, tôi cũng ra
ngoài làm việc.”
Khi cô đứng dậy, mái tóc xõa xuống, lộ ra một dấu hôn đỏ tươi ở cổ.
Khương Từ trong lúc vô tình
nhìn thấy, có chút do dự.
“Còn điều gì muốn phân phó sao?” Hòa Sanh thấy vẻ mặt ngập ngừng của cô, nhẹ giọng hỏi.
Khương Từ nghĩ nghĩ một lúc rồi nhắc nhở: “Hôm qua mẹ chồng tôi mời một vị tiểu thư danh viện đến
nhà làm khách, Quý Hàn Phong không đến, mẹ anh ta đến.”
Lời nói không rõ ràng nhưng ám chỉ hết mới thôi.
Đồng tử của Hòa Sanh hơi co lại, cô đã hiểu.
Cô khẽ cười với Khương Từ rồi đi ra ngoài.
“Mami, con chó không hát nữa.” Tự Bảo nằm trên sàn nhà, ngẩng đầu nhìn Khương Từ.
Bây giờ cậu nhóc ở tuổi phá, con chó đồ chơi chưa chơi được bao lâu đã bị cậu làm hỏng, Khương Từ
nhìn đến con chó nằm trên sàn, đầu ngón tay nhay nhay ấn đường.
Mặc dù Khương Từ hứa sẽ mua cho cậu một con chó đồ chơi mới nhưng Tự Bảo cũng không muốn.
Cậu muốn nó sống biết thở hổn hển.
“Mami, con muốn một con chó biết ăn cơm trên TV.”
Tự Bảo bây giờ không thiếu ăn không thiếu uống, trong nhà chỉ thiếu một người bạn chơi cùng.
Cậu cả ngày đều quấn lấy Khương Từ ở công ty, tay nhỏ nắm cái đuôi bị chơi hỏng của con chó, lèo
nhèo bám theo sau lưng cô.
“Mami.”
Khương Từ đi đến đâu cũng có thể nghe thấy tiếng lè nhè của Tự Bảo.
Cô đặt tập văn kiện lên bàn,
xoay người buồn cười nhìn con trai: “Con không cần mẹ nhắc cũng có thể cho chó con ăn sao?”
Bàn tay nhỏ bé của Tự Bảo nắm lấy cái đuôi của con chó đồ chơi, ậm ừ nói: “Có thể.”
Khương Từ khom lưng bế cậu nhóc lên, rất nghiêm túc nói: “Chó nhỏ khác với chó đồ chơi trên tay
con, không phải con làm hỏng rồi là có thể vứt đi, chúng ta phải phụ trách với sinh mệnh nhỏ đó.”
Cô sợ con trai chỉ tâm huyết sôi trào, nhất thời thấy mới lạ mà thôi.
Tự Bảo nói: “Vậy mua một con
đi.”
“……”
*
Khi tan làm, Khương Từ nhận được một cuộc gọi của Thôi Duyệt Duyệt, chắc là bộ phận tài chính đã
kịp thời gửi tiền thù lao cho tác giả cho nên sau khi nhận được cô mới gọi điện đến.
Mặc kệ về sau có thể tiếp tục hợp tác hay không nhưng bọn họ đều ở chung một giới, giọng điệu nhàn
nhạt của Khương Từ nghe không ra cảm xúc chân thật trong lòng, cùng Thôi Duyệt Duyệt trao đổi vài
câu.
“Đúng rồi, cô mang thai cũng được bốn tháng rồi, còn ở nước ngoài sao?” Khương Từ thuận miệng hỏi,
ai ngờ Thôi Duyệt Duyệt lại chủ động thổ lộ tâm sự: “Ba tháng qua tôi đều ở San Francisco dưỡng
thân thể.”
Dưỡng thân thể?
Người bình thường đều sẽ nói dưỡng thai, Khương Từ nghe xong cảm thấy lời này rất kỳ lạ.
Thôi Duyệt Duyệt ở trong điện thoại nói: “Hai ngày nay tôi mới về nước, bỏ lỡ hôm đoàn phim đóng
máy, lần sau tụ họp, Khương đạo nhớ gọi tôi.” Giai đoạn trước Thôi Duyệt Duyệt cũng rất nỗ lực vì
bộ phim, gọi cô không có gì đáng trách, lời nói của Khương Từ đương nhiên đáp ứng.
Sau khi cúp máy, cô lập tức vào trang cá nhân của Thôi Duyệt Duyệt xem.
Chỉ thấy nửa tiếng trước,
Thôi Duyệt Duyệt đăng một bức ảnh cô chụp ở bể bơi, mặc bộ áo tắm hồng nhạt bó sát đứng dưới nước,
thấy rõ vòng eo thon thả, không giống bộ dáng đang mang thai.
Bốn tháng, đáng lẽ đã hiện bụng.
Suy đoán mơ hồ trong lòng của Khương Từ được chứng thực, trong lúc nhất thời cảm thấy có chút phức
tạp.
Cô không đoán được Thôi Duyệt Duyệt và Cố Cảnh Châu đã ly hôn chưa nhưng vẫn còn Lý Diệp Na, đứa
nhỏ ngoài ý muốn này cũng không thể chào đời.
Khúc mắc giữa ba người khiến đứa con chưa được sinh ra đã phải đền tội.
Khương Từ nghĩ đến đứa con
đáng thương của Thôi Duyệt Duyệt, tức khắc đối với Tự Bảo tràn ngập tình thương của người mẹ.
Vừa tan tầm, Tự Bảo lại xin được nuôi một chú chó con, cô mềm lòng đồng ý.
Khương Từ lái xe đến một cửa hàng thú cưng quy mô khá lớn, dắt tay cậu nhóc đi vào.
Chủ cửa hàng vừa nghe thấy bạn nhỏ muốn nuôi chó liền đề cử một chú chó lai tính tình hiền lành,
nhỏ xinh: “Giống chó này ít rụng lông, rất thích chơi với chủ, lông vừa mềm vừa dày, lại càng thích
hợp nuôi trong nhà.” Khương Từ nhìn chú chó Bichon trong lồng, lông bông trắng giống như kẹo bông
gòn, thực sự rất đáng yêu, cô cúi người nhìn con trai mình, nhẹ giọng hỏi: ”Con này được không?”
Tự Bảo cách lồng sắt rất nghiêm túc nhìn chằm chằm con chó Bichon, sau đó lắc đầu.
Chủ cửa hàng lại giới thiệu một con chú chó Teddy hoạt bát hiếu động.
Những chú chó cưng này rất
thích hợp để nuôi trong nhà.
Tự Bảo chọn tới chọn lui, vẫn lắc đầu.
Khương Từ đành phải hỏi: “Vậy con muốn con nào?”
Tay nhỏ của Tự Bảo đặt ở sau lưng đi qua một đống lồng sắt, tư thái giống như cấp trên xuống thăm
dò.
Cuối cùng, ánh mắt cậu bắt gặp con husky bị nhốt trong lồng.
“Mami, con……”
Tự Bảo nói chưa nói xong, Khương Từ đã duỗi tay che mắt cậu, cự tuyệt nuôi chó Husky: “Không, con
không muốn.”
“Con muốn……” Giọng nói trẻ con lanh lảnh của Tự Bảo vang lên.
Cậu thích đôi mắt màu xanh nhạt của
chú chó này.
*
Khoảng 7 giờ, trời nhá nhem tối.
Đèn trong biệt thự đều bắt đầu sáng lên, bảo mẫu bưng những món ăn thơm phức từ phòng bếp đặt lên
bàn ăn.
Ở đầu cầu thang, Phó Thời Lễ mặc bộ quần áo ở nhà màu xanh bước xuống, dáng người cao lớn,
đứng trong phòng khách.
Lúc này, huyền quan truyền đến tiếng động, anh ghé mắt nhìn