Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Group FB: Sweet Candies
Khương Từ đến Bắc Kinh cũng không có ý định đưa Phó Thời Lễ đến đây gặp những người này của Khương
gia.
Cô im lặng, khung cảnh nhất thời bế tắc.
Khương gia không ai không biết tính khí này của Khương Từ, từ nhỏ đã theo Từ Uyển Nghi, cứng đầu
trong xương cốt.
Lúc trước khi đưa cô về Khương gia sống một thời gian cũng là dáng vẻ này.
Nếu cô
nhiệt tình giống Khương Giang Nguyên muốn hòa nhập vào đại gia đình này thì quan hệ cũng không căng
thẳng đến bước này.
“Hừ, cậu nói cái này làm cái gì, ông nội muốn gặp cháu gái chứ không phải cháu rể.” Khương Thuấn
Ngôn liếc xéo người anh tư – Khương Nghiên Phàm đang hỏi một cái.
Ca phẫu thuật vẫn đang tiến hành, người Khương gia đều thức trắng đêm chờ.
9 rưỡi, bác sĩ đeo khẩu trang bước ra ngoài, thở dài nói: ”Tình hình không ổn, có lẽ chỉ ở đến 1,2
ngày.”
Lời này vừa nói ra, vài vị phu nhân bên cạnh Khương gia đã bắt đầu che miệng rơi lệ.
“Ông nội 92 tuổi, đây là hỉ tang.” Khương Nghiên Phàm ân cần ủi các bác gái.
Không biết vì sao, anh một khi mở miệng còn kém giải trí hơn Khương Thuấn Ngôn.
Cảm xúc trong lòng Khương Từ cũng chưa phập phồng cho lắm, đợi lão gia tử bị đẩy ra từ phòng mổ, cô
cũng không vội vã chạy về phía trước ngay lập tức, chỉ bình tĩnh nhìn người Khương gia sôi nổi vây
quanh, lại bị hộ sĩ ngăn cách, cảnh tượng hỗn loạn.
Khương Thuấn Ngôn tìm thời gian nói với cô: “Em còn mấy anh họ đang ở trong quân doanh đã nộp đơn
xin cấp trên trở về.
Ông nội nhất thời không thể tỉnh lại, anh bảo Nghiên Phàm đưa em về Khương gia
trước.”
Khương Từ lấy điện thoai ra, đặt phòng khách sạn gần đây, cự tuyệt nói: “Không cần.”
Cô chỉ đến gặp mặt lão gia tử lần cuối, cũng không có ý định đến Khương gia ở.
Khương Thuấn Ngôn nhíu mày, muốn nói gì đó nhưng lại bận tâm tình huống của lão gia tử nên không
muốn tranh chấp với Khương Từ ở thời điểm này, anh lui về phía sau một bước, nói: “Anh bảo Nghiên
Phàm đưa em đến khách sạn.”
Anh không thể rời khỏi đây lại không yên tâm để Khương Từ đi một mình.
Cô rốt cuộc cũng không từ
chối nữa: “Ừ.”
Ban đêm phòng bệnh lão gia tử có người canh chừng, luân phiên như thế nào cũng không đến phiên cháu
gái Khương Từ trông.
Khi vừa rời khỏi bệnh viện liền gặp Khương Giang Nguyên từ trong thang máy vội
vàng chạy ra.
Lúc trước chính là lão gia tử và lão phu nhân đưa cô về Khương gia nuôi dưỡng, bây giờ hai vị lão
nhân gia đều lần lượt qua đời, Khương Giang Nguyên khóc đỏ hai mắt, nhìn thấy Khương Từ lập tức
sửng sốt.
Miệng mấp máy, muốn hỏi tại sao cô lại ở đây, nhưng lại không thể hỏi.
Rõ ràng lão gia tử muốn gặp
cháu gái ruột, dùng trăm phương nhìn kế cầu xin cô đến.
Khương Từ không để ý đến biểu tình vi diệu của Khương Giang Nguyên, cô kéo vali hành lý đi vào
thang máy, Khương Nghiên Phàm nói: “Ông nội còn chưa tỉnh, em đi bồi bác gái và dì đi.”
Khương Giang Nguyên gật đầu rồi vội vàng dẫm lên giày cao gót đi về phía trước.
Vào thời điểm quan trọng này, cô không rảnh phân tâm đi theo Khương Từ nháo.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, bầu không khí như ngưng tụ lại.
Dáng người Khương Nghiên Phàm cao chân dài, đứng cạnh Khương Từ khiến cô càng thêm nhỏ bé, thật
giống như dùng một bàn tay là có thể xách lên, ánh mắt anh thường xuyên nhìn cô em út của Khương
gia này.
Nghe không lọt tai, nhưng cũng không ác ý: ”Em về nhà ba ruột, chồng cũng không đi theo… ngày
thường địa vị em trong nhà rất thấp sao?” “……” Khương Từ.
Cô phát hiện chỉ cần trong người chảy dòng máu Khương gia thì EQ sẽ không cao được bao nhiêu, bao
gồm cả chính cô.
(*) EQ: trí tuệ xúc cảm, là chỉ số cảm xúc của mỗi người, mô tả khả năng, năng lực, kỹ năng hay khả
năng tự nhận thức để xác định, đánh giá và điều tiết cảm xúc của chính mỗi người, của người khác,
của các nhóm cảm xúc.
Hai tay Khương Nghiên Phàm đút túi quần, giọng nói vô cùng khoe khoang: “Em
chính là quá ngu ngốc, mang chồng em đến Khương gia một chuyến để các anh dạy dỗ một trận, về sau
không phải địa vị em trong nhà khẳng định sẽ được cải thiện sao?”
Tinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Khương Từ không để ý đến ann, kéo vali hành lý đi ra ngoài.
Khương Nghiên Phàm hoàn toàn không có ý định giúp đỡ, tay đút túi quần cà lơ phất phơ đi theo.
Sau khi ra khỏi cửa, Khương Từ dừng lại, xoay người nói với anh: “Đưa đến đây là được rồi.”
“Anh ba bảo anh đưa em đến khách sạn.” Khương Nghiên Phàm bước xuống bậc thang nói với cô: “Đuổi
kịp.”
Khương Từ đứng yên tại chỗ vài giây mới kéo vali đi xuống, khi còn chưa đi đến ven đường đã thấy
một chiếc xe chậm rãi chạy đến.
Dưới ánh đèn đường, trong cửa sổ xe xuất hiện một khuôn mặt mũm mĩm
đang cười toe toét với cô.
Chiếc xe bấm còi một tiếng, như muốn nói lời chào.
Khương Từ hơi ngạc nhiên, giống như bị ảo giác nhìn phía trước.
Cô không đi, Khương Nghiên Phàm tay đang đút túi quần xoay người, nhìn qua: “Này?”
Khương Từ cười.
Đây là lần đầu tiên cô nở một nụ cười chân thành trong mấy tiếng kể từ khi đến Bắc Kinh.
Khi Khương Nghiên Phàm nhìn thấy, anh nghĩ thầm nếu thái độ của Khương Từ không lạnh lùng, lãnh đạm
thì rất giống một cô gái nhỏ.
“Người đến đón tôi đến rồi.” Khương Từ kéo vali hành lý đi đến chỗ chiếc xe đã dừng lại, nói với
Khương Nghiên Phàm: “Anh quay về đi.”
Khương Nghiên Phàm cũng đã nhìn ra, khẽ nhướng mày sao: “Đứa bé kia là con trai em?”
Cậu nhóc trong cửa sổ xe nhiệt tình múa may tay nhỏ, tuy rằng không gọi mẹ nhưng bộ dáng kia không
khác gì khi nhìn thấy mẹ.
Mà ba của đứa bé trước sau vẫn chưa lộ diện.
Nhìn thấy anh vợ lại không biết xuống xe chào hỏi.
“Ừ.” Khương Từ hào phóng thừa nhận, lại không có ý muốn mang con trai ra cho Khương Nghiên Phàm
nhìn.
Cô đặt vali ra sau cốp xe, liếc nhìn Khương Nghiên Phàm vẫn đang đứng đó, bắt đầu nhìn Tự Bảo làm
mặt quỷ.
“Ông nội cũng muốn gặp chắt của mình.” Khương Nghiên Phàm nhắc nhở cô.
Khi Khương gia đến thế hệ này, tất cả đều kết hôn và sinh con muộn, chưa một người nào trong số họ
đã lập gia đình.
Có thể nói Khương Từ là sớm nhất.
Khương Từ không nói gì, cô xoay người vào trong xe, đóng cửa rầm một tiếng.
Từ góc nhìn của Khương
Nghiên Phàm ở bên ngoài cũng chỉ thấy được bóng dáng của một người đàn ông mặc tây trang trong xe.
Bên trong xe, Khương Từ vừa ngồi xuống đã bị cơ thể nhỏ của Tự Bảo đánh úp: “Mami.”
Cô vội vàng che chở cậu bé mập mạp, mà Phó Thời Lễ vươn cánh tay ra che chở eo cô, hai