Beta: Vitquaybejing
——-
Tục ngữ nói không ai hiểu con bằng mẹ, Đường Yến Lan quá hiểu tính khí con trai mình.
Ở Phó gia, Phó Thời Lễ từ khi còn nhỏ đã hiểu chuyện dần dưỡng thành tính tình đạm bạc, bộ dáng trưởng thành được rất nhiều cô gái để ý.
Mà anh, từ nhỏ đến lớn đã tiếp xúc qua vô vàn phụ nữ, qua vài lời là có thể nhìn thấu bản chất các cô nên ánh mắt của anh hiện giờ cũng ngày càng bắt bẻ.
Đường Yến Lan trong lòng khó tránh khỏi vài phần kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên bà thấy con trai mình đối với một cô gái có thái độ đặc biệt như vậy.
Hứa Như Mật vẫn còn ở đây, Đường Yến Lan cũng không hỏi nhiều, hiền lành cười nói: “Xem ra rất có duyên phận.”
Khương Từ nghe đến câu này, ánh mắt giật giật, huyệt thái dương đột nhiên đau đớn, nhìn tới Hứa Như Mật ánh mắt ghen ghét liếc nhìn cô, đáy lòng mơ hồ có dự cảm cô ta muốn lột da mình, lập tức, liền nóng lòng muốn minh oan cho bản thân, nhìn Đường Yến Lan giải thích quan hệ với Phó Thời Lễ.
“Lúc trước vì tìm nhà đầu tư, có cùng Phó tổng tiếp xúc qua vài lần, không nghĩ tới…… ba mẹ Phó tổng cùng mẹ tôi lại là hàng xóm.” Nói đến câu này, cô như có như không nhìn thoáng qua Phó Thời Lễ, sợ anh vạch trần lý do thoái thác của mình.
Ánh mắt Phó Thời Lễ thâm thúy nhìn cô, ý vị thâm trường nói: “Xem ra Khương tiểu thư còn nhớ rõ tìm tôi để đầu tư.”
Anh cố ý nhắc nhở, Khương Từ muốn quên đêm hôm đó là điều không thể.
Không biết vì sao, nhìn đến người đàn ông đứng đút một tay vào túi quần, tầm mắt cũng không dám nhìn đến thắt lưng của anh, trong đầu lại nghĩ đến câu Tiêu Họa nói buổi sáng, gương mặt lập tức liền đỏ lên.
Phản ứng này của cô khiến ý cười trong đáy mắt của Phó Thời Lễ đậm hơn vài phần, bàn tay thon dài của anh từ từ thoát ra khỏi túi quần, kéo cà vạt, môi mỏng hé mở: “Đều đứng đây làm cái gì, Khương tiểu thư, mời ngồi.” Dây thần kinh trong đầu Khương Từ dường như bị chập một chút, ngẩng đầu, đôi mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm người đàn ông.
Hai người nhìn nhau trong vô thức, Phó Thời Lễ khẽ mỉm cười, không hề công kích gì, nhưng cô có thể đọc được một lời vừa đe dọa vừa dụ dỗ lại cảnh cáo trong mắt anh.
“……”
Người đàn ông này rõ ràng muốn đem cô làm lá chắn, nếu Khương Từ không trả lời theo ý anh ta thì anh chính là một kẻ ngốc.
Cô nhìn Hứa Như Mật, khẽ rũ mắt xuống nhẹ giọng nói: “Dì Đường cùng Phó tổng đang có khách, tôi không làm phiền nữa, hôm nào tôi sẽ lại ghé thăm sau.”
Hứa Như Mật nghe xong lời này, sắc mặt tốt hơn nhiều.
Phó Thời Lễ nhàn nhạt mở miệng nói: “Uống tách trà rồi lại đi.” Hứa Như Mật lại vừa nghe xong, sắc mặt nháy mắt trở nên khó coi.
“Thời Lễ.” Đường Yến Lan nhíu mày, cảnh cáo hành vi của con trai.
Lời Phó Thời Lễ nói thành phần cố ý chiếm đa số, người khác vừa thấy đã nhận ra, cũng may anh sinh ra đã có một khuôn mặt đẹp gia cảnh lại giàu
có, nếu không loại hành vi này của anh rất có khả năng cô độc sống hết quãng đời còn lại, không thể cưới vợ .
Sự tình đến đây khiến sự tức giận trong lòng Hứa Như Mật giảm xuống vài phần cảm giác xấu hổ chiếm đa số.
Cô giơ tay, gài một chút tóc ra sau tai, ra vẻ tự nhiên hào phóng nói: “Dì Đường, Thời Lễ ca làm vậy cũng là phép lịch sự của chủ nhà mới mời Khương tiểu thư uống tách trà, vậy cháu liền vào bếp giúp một tay.”
Cũng may Hứa Như Mật không so đo, làm Đường Yến Lan cũng yên tâm lại âm thầm trừng mắt liếc nhìn Phó Thời Lễ một cái.
Đừng tưởng rằng bà không nhìn ra, tiểu tử này đã không muốn dây dưa liền cố ý phá hư, làm Khương tiểu thư cũng theo đó mà xấu hổ, bà quay đầu, nhìn Khương Từ ôn nhu nói: “Cô bé ngoan, trà của dì hương vị không tồi, cháu cứ ở lại uống thử một tách, nếu thích, đợi lát nữa mang chút trở về cho mẹ cháu cùng nếm thử.”
Đây là muốn lấy cớ che dấu cục diện xấu hổ này, Khương Từ cũng thức thời, cúi đầu nói: “Được.”
Không khí trong phòng khách bỗng trở nên rất yên tĩnh, Đường Yến Lan ngồi một lúc ở sofa liền cảm thấy đau đầu, tìm cái lý do đơn giản, đi vào phòng bếp cắt trái cây.
Khương Từ cúi đầu không ngừng uống trà, căng da đầu đi làm lơ người đàn ông phía đối diện.
“Thời Lễ ca, nghe nói anh đầu tư thành công vào nhiều công ty xí nghiệp trong mấy năm qua, cơ hồ không có thất bại lần nào.” Trong ánh mắt Hứa Như Mật đầy tình ý ngưỡng mộ, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh, nói chuyện thanh âm đều ôn nhu không ít: