Editor: Nấm
Beta: VitquayBeijing
——
Hứa Như Mật âm thầm siết chặt bàn tay, nghĩ lần này Phó Thời Lễ cự tuyệt cô, nói không chừng sau này theo đuổi thêm vài lần là có thể thành đôi.
Huống chi, Khương Từ kia từ đầu tới chân là dạng phụ nữ nghèo, lớn lên may ra có một khuôn mặt đẹp.
Hứa Như Mật cho rằng đối với gia thế và điều kiện của bản thân là hoàn toàn xứng đôi với con trai dì Đường, không cam lòng, ánh mắt cô lộ ra sự kiên quyết, nói: “Dì Đường, con sẽ không dễ dàng từ bỏ.”
Đường Yến Lan hơi có chút khó xử nhìn về phía cầu thang lên lầu.
Tình huống gì đây?
‘Có lẽ con bé không biết nếu muốn đào hố con trai mình thì cũng phải đợi tên tiểu tử đó đồng ý mới được.’ Đường Yến Lan âm thầm nghĩ.
—-
Lúc này, ở thư phòng.
Khương Từ cảm thấy chiếc ghế sofa này còn thoải mái hơn nhà cô.
Sau khi ngồi một lúc liền muốn ngủ, khi cô đang híp híp nhắm mắt lại, đột nhiên cảm thấy một hơi thở ấm áp phả vào vành tai.
Giật mình một cái, cơn buồn ngủ vì bị dọa sợ mà không còn.
Cô theo bản năng hoảng loạn đứng lên, sau đó quay đầu lại, nhìn thấy bàn tay Phó Thời Lễ tùy ý đút vào túi quần, thân hình cao lớn đứng sau lưng sofa, dùng một đôi mắt đầu ý cười nhìn mình.
“Anh vừa mới làm gì với tôi vậy?” Khương Từ bị anh nhìn đến khuôn mặt hơi nóng lên, đầu ngón tay sờ sờ vành tai nhỏ, liền cảm thấy nơi này cũng nóng lên.
Phó Thời Lễ nó đùa: “Em không cảm giác được sao?” “……”
Khương Từ cắn răng, cô cảm thấy người đàn ông này lại dùng thái độ ái muội ám chỉ cô.
Thật sự tức giận!
Phó Thời Lễ ung dung nhìn khuôn mặt cô trắng như tuyết rồi nhanh chóng chuyển sang đỏ ửng, thoạt nhìn bộ dáng tức giận lại thẹn thùng, trong lòng có vài phần đánh giá, cố ý hạ giọng nói với cô: “Em lại đang câu dẫn tôi?” Khương Từ lúc này bị lời này của anh làm tức giận: “Tôi câu dẫn anh lúc nào?”
“Vậy em đỏ mặt cái gì?” Anh hỏi lại.
“Tôi đang xấu hổ về cách cư xử của anh.” Khương Từ nghiến răng nói chẳng khác gì mắng anh là cái tên lưu manh đùa giỡn cô.
Đột nhiên cô gái bình thường giận nhưng không dám phát tiết hôm nay lại hùng hùng hổ hổ như vậy, cũng rất lợi hại nga?
Phó Thời Lễ nhìn cô tức giận, ý cười trong mắt anh càng mãnh liệt hơn, đột nhiên nghiêng thân hình cao lớn đến gần thân hình nhỏ bé của cô, hơi thở mát lạnh theo đó phả ra kéo gần lại vài phần khoảng cách.
Mặc dù hai người vẫn bị ngăn cách bởi lưng ghế sofa, nhưng lá gan nhỏ của Khương Từ vẫn bị anh dọa đến muốn chạy.
Nam nhân thon dài bàn tay to trước một bước từ túi quần vươn tới, chế trụ tay nàng cổ tay, lực đạo không nặng, lại cũng làm người tránh thoát không ra.
Bàn tay thon dài của anh từ túi quần vươn ra, dùng chút sức lực chế ngự cổ tay cô, nhưng cũng khiến cô không thoát ra được.
“Uy…”
“Không được gọi Phó tổng.”
Khương Từ nhất thời không nói nên lời.
Cô khó có thể nhìn thấu tâm tư của Phó Thời Lễ, bề ngoài là một người đàn ông tuấn mỹ, khiêm tốn, thực chất lại đối với cô nhiều lần vượt qua ranh giới giữa nam và nữ.
Chẳng lẽ vì ngủ qua một lần nên anh ta cũng lười giả bộ thân sĩ với cô?
Phó Thời Lễ thấy cô đột nhiên im lặng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy tức giận, liền hỏi: “Suy nghĩ cái gì?”
Cổ tay mỏng manh của Khương Từ vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, cô cũng không còn vùng vẫy nữa, lại cau mày, ngữ khí sâu kín hỏi.
“Tôi đang nghĩ … có phải anh thật sự thiếu phụ nữ bồi, cho nên liền chọn tôi.”
Nói xong khuôn mặt cô như khóc tang, dường như điều này là thứ xui xẻo tám kiếp.
Phó Thời Lễ thấy vậy, mỉm cười không chút giận dữ, nói: “Em nghĩ như vậy sao?”
Khương Từ nghiễm nhiên đã quên chính mình chủ động tìm anh thương lượng chuyện đầu tư, gật đầu, biểu tình nhăn dúm dó, thực buồn rầu nói:
“Đúng vậy đúng vậy, tôi thực sự hoài nghi anh còn muốn ngủ với tôi lần thứ hai.”
Lòng bàn tay Phó Thời Lễ khẽ nhéo làn da mềm mịn trên cổ tay cổ, như thể chỉ cần dùng một chút lực, là có thể bóp nát.
Anh có chút dụng tâm kín đáo đặt ở trên mặt bàn, cũng không có khó đoán.
…… Anh là cố ý đồ tiếp xúc với cô nhiều hơn.
Nếu là mấy người phụ nữ khác cùng anh lai giai cự tuyệt thế này, Phó Thời Lễ chỉ sợ đã sớm mất kiên nhẫn, đối với Khương Từ cũng không có ngoại lệ, nhưng mà, khi anh không định dây dưa tiếp với cô nhưng số phận dường như sớm đã được định sẵn, cô tìm tới anh với vẻ mặt vô tội.
Phó Thời Lễ chưa bao giờ nói bản thân là một chính nhân quân tử, nữ nhân đã đưa đến tay anh, há dễ dàng từ bỏ.
Đôi mắt anh tối sầm lại vài phần tồn tại ý xấu nói: “Tôi thực