Edit: Nấm
Beta: Melorline Ngh
—–
Cô nghe được 3 chữ thuốc tránh thai!
Phản ứng đầu tiên chính là: Cô phải uống thuốc sao?
Thân thể Khương Từ cứng đờ đứng tại chỗ, hậu tri hậu giác mới nhớ lại bản thân lúc trước đã đến tiệm thuốc để mua thứ này.
“Từ Từ, cậu bị làm sao vậy?” Tiêu Họa nhìn khuôn mặt nhỏ trắng bệch của cô.
Ngó trái ngó phải, cũng không giống như bị xấu hổ mà?
Khương Từ không có thời gian bận tâm đến phản ứng của cô, mang theo một cỗ nôn nóng mà chạy đến ngăn kéo tìm, ngay cả tiếng tim đập trên ngực cũng đều gia tăng tốc độ, mất đi tần suất như ngày thường.
Túi thuốc được để bên trong hộp, cô mở nó ra.
Nhìn đến vỉ thuốc vẫn còn y nguyên, ngón tay cô cứng đờ, đột nhiên siết chặt.
Tiêu Họa thấy cô gấp gáp như vậy, nhanh chóng lau miệng chạy tới, cùng Khương Từ nhìn vào vỉ thuốc, nghi hoặc hỏi một câu: “Thuốc đã hết hạn?” “Hết hạn hay không, không phải vấn đề.” Khương Từ khuôn mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm vào vỉ thuốc bị bàn tay cô vò quăn một góc, giọng cô lẩm bẩm:
“Mà vấn đề ở đây là mình vẫn chưa uống nó.”
“Cậu nói gì?” Tiêu Họa hoài nghi bản thân có phải sinh ra ảo giác hay không.
Giờ phút này, Khương Từ giống như bị người ta đập dữ dội vào đầu, thần kinh vô cùng căng thẳng.
Cô có chút choáng váng nhìn về phía Tiêu Họa, tiếng thở trở nên nặng nề, hoảng hốt hỏi ra tiếng: “Nếu mình mang thai con của chủ đầu tư thì sẽ như thế nào?”
Tiêu Họa suy nghĩ thật nghiêm túc: “Hẳn là anh ta sẽ quỳ xuống gọi cậu một tiếng ba.”
Những lời này rõ ràng là lời nói giỡn, nhưng một chút Khương Từ cũng cười không nổi, cô còn muốn khóc: “Làm sao bây giờ Tiêu Họa, vỉ thuốc này là mình mua về nhưng quên chưa uống.”
Khi đó, lúc về đến nhà, đầu óc cô đều tập trung trên người Lý Diệp Na đang say xỉn, lại lăn lộn đến nửa đêm, cô đã hoàn toàn quên việc mình tùy ý đặt thuốc tránh thai ở phòng khách.
Đêm nay, nếu không phải lúc Tiêu Họa thu dọn rồi nhìn thấy, cô chắn chắn sẽ đem vứt chuyện này ra sau đầu.
Đôi bàn tay trắng nõn của Khương Từ run run, không dám sờ vào bụng mình, còn mang theo một tia ảo tưởng may mắn, tự an ủi: “Hẳn là sẽ không dễ dàng mang thai như vậy?”
“Từ…… Từ Từ, cậu đang nói cậu cùng chủ đầu tư lăn giường, sau đó quên không uống thuốc?” Mạch não của Tiêu Họa có chút chậm, hiện tại mới bắt lấy trọng điểm của sự kiện, đôi mắt mang vẻ không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm cô: “Cậu..!”
Khương Từ ngẩng đầu đối diện với cô, thập phần gian nan giải thích: “Lúc đó mình uống say.”
Uống say… Tình một đêm…
Quên uống thuốc tránh thai…
Tiêu Họa kéo Khương Từ ngồi lên ghế sofa, rót một ly nước, phân tích cho cô: “Cái này phải phụ thuộc vào trình độ của đàn ông, ngoài ra còn có cơ thể cậu có dễ dàng thụ thai hay không.
Đừng hoảng hốt, đàn ông làm đầu tư, ở trong mắt phụ nữ chính là kim chủ… mà kim chủ đều giống nhau, ‘thận’ đều không tốt.”
Đây là logic gì?
Khương Từ mờ mịt mà nhìn cô: “Là như vậy sao?” Tiêu Họa gật đầu: “Đừng hoảng sợ.”
“Lỡ như có……” Khương Từ duỗi tay muốn tát chính mình một cái, hoàn toàn không dám tưởng tượng vì sao suy nghĩ của cô lại nhảy tới loại trường hợp này.
“Nếu cậu lo lắng, hay là chúng ta đến bệnh viện kiểm tra một chút?” Tiêu Họa đề nghị.
Khương Từ đối với loại chuyện này không thật sự hiểu biết, cô lắp bắp nói: “Mình, mình còn chưa tới một tháng.”
“Cái kia, mình nghe nói sau mười ngày là có thể kiểm tra xem có mang thai hay không, nhưng cũng không quá chính xác, xác suất tương đối thấp.” Tiêu Họa cũng không có kinh nghiệm, ấp úng đáp.
Tâm tình Khương Từ vô cùng thấp thỏm, có chút không muốn đi bệnh viện, lại sợ nếu đi sẽ nhận được kết quả không tốt.
Cô mở to đôi mắt đen nhánh của mình với lấy hộp thuốc trên bàn, duỗi tay cầm: “Bây giờ mình sẽ uống vài viên xem.”
Tiêu Họa cảm thấy việc cô uống mấy cái này là vô ích, chần chờ hỏi: “Từ Từ, cậu không định đi bệnh viện kiểm tra sao?”
Khương Từ nuốt hai viên thuốc, cảm thấy hơi an tâm, nói: “Mình sẽ chờ đến tháng sau, nếu dì cả không tới, mình liền đi bệnh viện kiểm tra.”
Kỳ sinh lý của cô đều rất bình thường, theo tính toán khoảng chừng mấy ngày nữa sẽ mau đến cuối tháng.
Tiêu Họa nhìn bộ dáng cô nói chuyện, ngẫm lại cũng thật là, cô gái nhỏ lần đầu gặp phải việc này, sao có thể không hoảng hốt.
Cô vẫn còn sợ hãi che ngực, cảm khái nói: “Xem ra, về sau cậu nhất định phải cẩn thận.” Khương Từ choáng váng.
Đầu cô nghiêng về phía vai Tiêu Họa dựa xuống, đôi mắt khép hờ, hàng mi mềm mại run run, nói: “Mình hối hận.”
Hối hận cái gì?
“Được rồi, sẽ không có việc gì đâu bảo bối.” Tiêu Họa cho rằng cô hối hận vì say rượu rồi phát sinh quan hệ cùng người đàn ông kia.
Trong miệng Khương Từ hơi có mùi thuốc, cũng không nói rõ, lại không chú ý điện thoại gọi cho Lý Diệp Na hiện thông báo không liên lạc được.
Tấm chi phiếu đêm nay vẫn luôn để ở trong túi không có lấy ra.
—–
Một tuần sau.
Tiêu Họa đều đặn đi làm lúc tám giờ sáng mỗi ngày, Khương Từ lại một bước cũng chưa ra khỏi cửa.
Tìm cớ trốn trong nhà muốn sửa kịch bản, thực tế là nằm liệt trên giường cả ngày chờ dì cả tới.
Có khi căn hộ trống rỗng không một bóng người, cô sẽ lấy tấm chi phiếu ra nhìn xem, trong lòng do dự nên trả lại không?
Trước khi đưa ra quyết định, Khương Từ đã chọn cách giấu Lý Diệp Na.
Cô không biết những người phụ nữ khác gặp phải việc này sẽ làm như thế nào để giải quyết một cách hoàn hảo.
Nhưng lại cảm thấy việc phát sinh quan hệ với Phó Thời Lễ, sau đó lại nhận của hắn một chi phiếu, còn mang thai… Những điều này đều làm cho mối quan hệ này càng trở nên tế nhị.
Còn chưa có xác định việc mang thai hay không, nhưng đầu óc đã có rất nhiều ý tưởng giải quyết tốt hậu quả.
Khương Từ ngồi ở bàn làm việc một lúc lâu, cho đến khi nghe tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô nhanh chóng đem tấm chi phiếu đè dưới một quyển sách, xoa xoa khuôn mặt cứng ngắc của mình rồi mới duỗi tay cầm lấy điện thoại.
Kết quả, liền thấy trên màn hình là dãy số của Phó Thời Lễ, cả người Khương Từ đều cảm thấy không ổn.
Tại sao sau một tuần biến mất lại đột nhiên tới tìm cô?
Lòng bàn tay Khương Từ nóng lên, cầm di động, lại nghĩ đến chi phiếu của hắn còn chưa trả về, muốn trốn cũng tránh không xong, cô bắt máy, vô cùng khách khí nói: “Phó tiên sinh?”
Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến: “Buổi chiều rảnh chứ?” Khương Từ bị kết luận như vậy trực tiếp ngẩn người, ngay sau đó nhẹ giọng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
“Tiệc tối.” Phó Thời Lễ lời ít ý nhiều mà nhắc nhở cô.
Khương Từ đã nhanh chóng quên việc này.
Cô