Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
—–
Ngồi xe đến hội sở trước.
Khương Từ biết tối nay Phó Thời Lễ xã giao bên ngoài nên nhắn tin cho anh lúc nào xã giao xong thì đón cô về nhà, nhân tiện nói chuyện sinh con.
Tin nhắn này vẫn nằm trong điện thoại của Phó Thời Lễ ở trạng thái chưa đọc.
Anh ở tiệc tối mặc một thân tây trang màu xám bạc đứng ở chính giữa đại sảnh rộng lớn dưới ánh đèn pha lê lộng lẫy, lịch lãm chỉn chu trò chuyện rất vui vẻ với một vị trong ngành ngân hàng.
Chỉ trong chốc lát, liền có một người phụ nữ ăn diện lộng lẫy chủ động tiến lên kính rượu.
Phó Thời Lễ uyển chuyển từ chối người phụ nữ, thái độ mang theo cảm giác xa cách
Một người bạn tốt chêu chọc nói: “Phó tổng sau khi kết hôn bị vợ quản lý nghiêm đến mức không dám uống một ly rượu sao?”
Môi mỏng Phó Thời Lễ mang theo nụ cười như có như không, tùy ý để bạn cười nhạo cũng không uống bất kỳ ly rượu nào của phụ nữ, một cơ hội đến gần cũng không cho.
Không giống anh, bạn tốt giao tình nhiều năm này tư thái có vẻ buông thả.
Ỷ vào thân phận chưa có gia đình, thường xuyên nhiễm hương thơm của phụ nữ bên ngoài, chỉ vào một chỗ: “Có người nhờ tôi đề cử một nữ minh tinh cho cậu, cái người mặc lễ phục màu đen kia?”
Phó Thời Lễ nhìn sang, thấy một người phụ nữ xinh đẹp đứng giữa đám người cách đó không xa, đôi môi đỏ mọng phối hợp với bộ lễ phục quyến rũ, động lòng người.
Đường cong dáng người được khắc họa hoàn hảo, có khả năng phi thường thu hút sự chú ý của đàn ông.
“Vòng eo con bướm của tiểu thư Trần Bội Bội này tôi thấy còn không lớn bằng bàn tay đàn ông, nắm chặt là có thể bẻ gãy.” Nói chuyện với đàn ông, sẽ không kiêng dè gì, bạn tốt nở một nụ cười thâm thúy: “Từ phía sau khẳng định sẽ rất phấn khích.”
Giữa hai lông mày của Phó Thời Lễ không có màu sắc phù phiếm của đàn ông.
Điều mà anh chú ý chính là khuôn mặt của Trần Bội Bội dưới ánh đèn hơi cứng lại, tựa hồ suy nghĩ muốn quan sát sang bên này nhưng lại cụp mắt xuống, suy nghĩ dao động.
Trước kia anh chưa từng gặp cô nhưng lại nghe một vài sự tích của cô.
Đối với bạn tốt không có ý tốt, thần sắc Phó Thời Lễ trầm tĩnh, môi mỏng nhẹ mở: “Theo tôi được biết, vị Trần tiểu thư này hai tháng trước ở bệnh viện làm một cuộc phẫu thuật nhỏ, mới vừa mất đứa con chưa thành hình trong bụng.”
Sắc mặt bạn tốt có chút phức tạp, ngay lập tức mất hứng thú với Trần Bội Bội.
Những người đàn ông có đẳng cấp càng cao thì những điều này càng phải kiêng kỵ.
Không thiếu phụ nữ bồi, hà tất dính vào những loại phụ nữ này.
Lời nói của Phó Thời Lễ vừa dứt, ánh mắt nhìn xung quanh tiệc rượu, Trần Bội Bội đang hỏi thăm ở đây cũng không tránh thoát.
Anh bình tĩnh thong dong như vậy khiến trái tim Trần Bội Bội run lên, trở nên khẩn trương.
[Con đĩ con điên ôi dồi con lon, đm loại diem]
Nếu đổi lại là một người đàn ông trung niên như Lương Chính, trên tay có tiền nhưng lại không có khí độ đàn ông, đáy lòng Trần Bội Bội có lẽ còn có tự tin thu phục.
Nhưng khi đối mặt với Phó tiên sinh nổi tiếng trong ngành đầu tư, phụ nữ xinh đẹp khả năng anh đã gặp vô số lần.
Trần Bội Bội còn thấy vị Kha tổng người đề cử cô kia, không tiếp tục nói chuyện với Phó Thời Lễ bây giờ đang uống rượu với một người đàn ông trung niên hói đầu.
Cả tiệc rượu, thỉnh thoảng, sẽ nhìn cô mỉm cười.
Trần Bội Bội ngẩng khuôn mặt trang điểm tinh xảo nở nụ cười ưu nhã, luôn chuẩn bị thật tốt phô bày dáng vẻ xinh đẹp nhất của bản thân.
Tiệc tối kết thúc, nhiều người đàn ông đem theo phụ nữ cùng nhau rời đi.
Trần Bội Bội hoảng thần liền nhìn theo thân ảnh Phó Thời Lễ, đáy lòng bỗng dưng căng thẳng, đang muốn nắm làn váy đuổi theo lại bị một người phục vụ ngăn lại.
“Xin hỏi, cô là tiểu thư Trần Bội Bội sao?” Trần Bội Bội không rõ tình huống: “Là tôi.”
“Kha tổng bảo tôi đưa cô đi.” Trên tay người phục vụ cầm thẻ phòng, thái độ cung kính.
Trần Bội Bội ở trong giới nhiều năm, đã quen với việc người giàu có rất nhiều quy tắc về vấn đề này, việc bảo mật cũng phải làm tốt.
Cô rũ mi, lòng bàn tay nắm làn váy bỏ xuống.
—
Bên ngoài.
Phó Thời Lễ tây trang phẳng phiu bước đến bên xe, chưa kịp lên xe đã thấy Kha Chú cũng đi theo sau.
Bàn tay thon dài của anh dời khỏi tay nắm cửa, nhướng mày nói: “Không phải đã hẹn với Quý tổng đi đánh bạc à?”
“Lão Quý coi trọng vị Trần Bội Bội kia.” Kha Chú cười nói: “Tôi nói chuẩn bị tặng cô ta cho cậu, anh ta hỏi có thể làm nhân tình của anh ta hay không, cậu không phải không có hứng thú sao, nên để lão Quý cầm đi rồi.”
Trong mắt Kha Chú, chỉ cần không phải phụ nữ có quan hệ hợp pháp với anh cũng chỉ chơi cho vui, ai thèm lấy thì lấy.
“Cho tôi đi nhờ, tài xế bận việc.”
Phó Thời Lễ không để anh lên xe, thấp giọng nói: “Tôi đi đón vợ, ngược đường với cậu.”
Kha Chú: “…”
Phó đại thiếu gia trở nên ngoan ngoãn nghe lời phụ nữ từ khi nào vậy, nhìn có chút vặn vẹo.
Trước khi lên xe, Phó Thời Lễ phân phó tài xế gọi taxi cho anh rồi trực tiếp rời đi.
Anh đi đón Khương Từ lộ trình chỉ mất hai mươi phút, rất gần.
Trên đường, nam trợ lý ngồi trên ghế lái phụ nói: “Phó tổng, vợ Quý tổng là một người phụ nữ nổi tiếng ghen tuông, một khi đã tức giận đến cả bạn bè bên ngoài lên lổng với chồng cô ấy đều dùng một gậy đánh chết.
Kha thiếu gan cũng lớn thật dám dính líu với Quý tổng.”
Phó Thời Lễ dựa vào lưng ghế, nhắm mắt dưỡng thần.
Anh gõ ngón tay dài lên đầu gối, suy tư một lúc mới mở mắt ra, mở miệng nói: “Liên hệ một chút với Quý phu nhân.”
Nam trợ lý: “Vâng.”
—
40 phút sau.
Trong một căn phòng khách sạn xa hoa, một người đàn ông giẫm lên váy phụ nữ rơi trên mặt đất đi vào phòng tắm tắm rửa.
Ánh đèn mờ ảo, một thân thể trắng nõn gầy yếu, vô lực nằm trên giữa chiếc giường lớn, chăn bông che phần dưới eo, nửa thân trên bại lộ, tóc bết mồ hôi rối tung trên ngực.
Hít sâu, chờ hơi thở dịu đi.
Trần Bội Bội nghiến răng dữ dội mới chịu đựng cơn buồn nôn giữ dội trong dạ dày vì bị một con heo trắng sờ.
Trước khi cô quẹt thẻ phòng, bị lừa vào.
Còn tưởng rằng người đàn ông trong căn phòng này là Phó Thời Lễ.
Kết quả còn chưa kịp nhìn rõ người đã bị một người đàn ông trung niên nồng nặc mùi rượu ôm lấy, gấp gáp đè cô xuống giường.
Trần Bội Bội bị dọa không nhẹ.
Cô muốn hét lên, nhưng miệng lại bị che lại.
Một cổ rượu xú vị tập mặt mà đến, đè ở trên người nam nhân ghê tởm tới gần, thở hổn hển trên trán cô, nói: “Bảo bối, em không phải muốn tiền sao? Bồi anh chơi trò chơi này, xong muốn cái gì cũng được.”
Thứ Trần Bội Bội thiếu không phải tiền, mà là danh vọng và lợi ích.
Suy cho cùng, sức lực phụ nữ cũng không thắng nổi sức