Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Chạng vạng 6 giờ tối.
Khương Từ trở về nhà mẹ cô một chuyến.
Đi vào biệt thự, không khí an tĩnh khiến người hít thở không thông.
Ở phòng khách xa hoa trừ Từ Uyển Nghi đang ngồi trên bàn ăn, ngay cả người làm ngày thường bận việc hôm nay cũng tránh ở phòng bếp, sợ không dám ra.
Khương Từ cởi khăn quàng cổ và áo khoác để sang một bên.
Bụng cô đã lớn hơn, cong cong một độ cung không lớn lắm, bây giờ lại mặc một chiếc váy bó, vải mềm dán vào đường cong thoạt nhìn chẳng những không mập mạp, còn vô cùng tinh tế.
Đều nói mang thai nhan sắc sẽ xấu đi, nhưng cô lại càng ngày càng xinh đẹp.
Không chỉ ngoại hình Khương Từ không thay đổi, màu da còn trắng hơn, lộ ra ánh sáng nhu hòa nhàn nhạt, khí sắc cực tốt.
Không ít người thầm chắc đứa trẻ này là con gái, cô và Phó Thời Lễ đã ăn ý với nhau trong chuyện này nên không đi bệnh viện kiểm tra giới tính của con, về phương diện này cũng không cưỡng cầu.
Cô đi đến bàn ăn, ngồi xuống vị trí quen thuộc của mình.
Bầu không khí im lặng đến mức chỉ nghe thấy thanh âm chén đĩa va chạm vào nhau.
Khương Từ rũ mắt xuống, bình tĩnh lại, uống chút canh, bữa tối này thật khiến người ta cảm thấy áp lực, tất cả đều bởi vì vẻ mặt nghiêm nghị của Từ Uyển Nghi không nói một câu, cho đến đến khi kết thúc.
“Lá gan con cũng thật lớn dám vác bụng bầu đi quay phim?”
Cơn tức giận cuối cùng cũng phát tác, đôi mắt mỹ lệ lạnh lùng nhìn về phía Khương Từ trách cứ nói: “Nếu không phải mẹ phát hiện thì con định bao giờ mới nói?”
Khương Từ uống canh xong, dùng khăn giấy lau sạch khóe môi rồi mới nói: “Quay phim ba tháng, sẽ giấu, giấu không được đợi đến lúc trở về sẽ thỉnh tội với mẹ.”
Hai năm qua Từ Uyển Nghi đóng rất ít phim, nhưng có không ít nhãn hàng mời bà tham dự.
Khương Từ đã tính toán xong ba tháng hành trình, đã tìm cớ ứng phó người trong nhà.
Lời nói của cô, rất rõ ràng đã thành công khiến Từ Uyển Nghi phát cáu: “Khương Từ, ngay cả việc kết hôn sinh con cũng không thể ngăn con đi làm phim sao?”
Bình thường dưới tình huống gọi cả họ cả tên này đã báo trước sự tức giận bùng nổ.
Trong lòng Khương Từ rất rõ ràng muốn nói chuyện đi quay phim cùng đoàn, thế nhưng lại muốn chọc giận mẹ mình một lần, cô bình tĩnh nói: “Mẹ, con đã là người trưởng thành, sẽ có chừng mực.”
“Có chừng mực?”
Nếu không phải thấy cô đang mang thai, Từ Uyển Nghi đã sớm mắng chết sự cứng đầu trong xương của cô, châm chọc nói: “Là vì tiền và danh tiếng của mẹ và Phó gia không đủ để con dùng, cuối năm còn muốn vác bụng bầu đi làm, hy sinh cho những thành tựu vĩ đại của mình?”
Lại là cái này.
Hai bàn tay trắng nõn của Khương Từ đặt ở đầu gối, tư thế ngồi rất ngay ngắn, cần phải nói chuyện với mẹ mình.
Cô nói: “Mẹ, từ nhỏ người đều cho con những thứ tốt nhất.”
Từ Uyển Nghi dường như không nghĩ cô sẽ nói như vậy, thái độ nghiêm khắc trở nên sửng sốt.
Khương Từ tiếp tục nói: “Theo như con nhớ, chi phí ăn uống của con đều đắt gấp đôi so với những đứa trẻ cùng tuổi.
Người không tiếc tiêu hết số tiền trong thẻ ngân hàng của mình cũng muốn nhờ quan hệ đưa con vào trường quý tộc ……”
Từ Uyển Nghi nghe lời cô nói, ngón tay không tiếng động lấy giấy ăn.
Khương Từ cười, nén sự chua sót trong lồng ngực, nói: “Trước khi ba con qua đời, con còn chưa biết bản thân là đứa con hoang.
Người đánh cược không nhận người nhà ba con, không cho con nhận tổ quy tông, để con gái mẹ có thể sống một cuộc sống của một người giàu có, nổi tiếng mà không phải xuất đầu lộ diện đi kiếm tiền, khiến mọi người chê cười.”
Những lời này tương đương đang vạch trần điều kiêng kị đáy lòng một người mẹ.
Khương Từ vẫn luôn chôn chuyện này ở đáy lòng không muốn nói, bây giờ cô lại chủ động nói ra chuyện này, là muốn nói cho mẹ mình: “Ba đã qua đời 20 năm, mẹ, mẹ nên buông xuống, cũng buông tha cho con, được không?”
Mắt Từ Uyển Nghi được trang điểm cẩn thận ở dưới ánh đèn, có vẻ lạnh nhạt, lời nói của Khương Từ có nghĩa tổn thương số phận và cuộc đời cô còn quan trọng hơn thể diện, cất cao âm thanh: “Mẹ nuôi con lớn, con lại thấy mẹ đang bạc đãi con?”
Khương Từ nói: “Con không nghĩ như vậy, con chỉ thấy mệt thay mẹ.
Bao năm qua, mẹ luôn yêu cầu bản thân phải giữ bộ mặt hoàn hảo nhất để người ngoài nhìn, để những người đã từng khiến mẹ khuất nhục phải ngưỡng mộ thành tựu của mẹ hiện tại.
Mẹ, người chỉ kết giao với phú hào và chỉ kết hôn với phú hào, thật sự chỉ bởi vì bản thân thích người có tiền sao?” “Khương Từ, con cho rằng mẹ còn tình cảm với ba con sao?” Trên khuôn mặt xinh đẹp của Từ Uyển Nghi tràn đầy khinh bỉ, bà đối với một người đã mất còn loại tình cảm gì.
Khương Từ bình tĩnh chỉ ra: “Năm trước con ở ngăn tủ thứ ba bên trái trong thư phòng mẹ phát hiện quân hàm của ba.”
Chiếc mặt nạ hoàn mỹ của Từ Uyển Nghi rốt cuộc cũng có dấu hiệu rạn nứt.
“Năm đó khi tốt nghiệp, con muốn làm một bộ phim chứ không phải đóng phim.
Giữa con gái làm đạo diễn và diễn viên thì mẹ đã quyết đoán chọn cái trước, bởi vì ngay từ đầu mẹ muốn con dát vàng lên người mà tốt nghiệp, nâng cao giá trị bản thân.” Khương Từ nhìn thấu tâm tư của mẹ mình nên khi bắt đầu dấn thân vào con đường đóng phim mới không gặp trở ngại nào.
Mà cô cũng biết rõ một điểm khác: “Sau này, khi mẹ thấy con gục ngã cũng không chịu bỏ cuộc, mẹ bắt đầu ý thức được việc nên kiểm soát con.
Mẹ rất thích Lý Diệp Na, bởi vì cô ấy hiểu được cách xem xét thời thế, tình huống và hành động để làm mẹ vừa lòng.”
Trong phòng khách, dường như Khương Từ đang nói chuyện một mình.
Cô ấy đề cập tới Lý Diệp Na, nhiều ít có chút khó chịu: “Lý Diệp Na đã bán đứng con, mẹ căn bản cũng không quan tâm đến cảm thụ của con gái mình, còn cung cấp tài nguyên cho người đã bán đứng con.”
Từ Uyển Nghi nghe xong những lời ủy khuất của Khương Từ.
Mấy năm nay, đứa con gái luôn ngoan ngoãn này thật ra cái gì cũng hiểu, chỉ là giấu trong lòng không nói ra.
Bà rất giỏi che dấu cảm xúc thật của mình, khuôn mặt tinh xảo hoàn mỹ không biểu tình, nhìn chằm chằm Khương Từ bằng ánh mắt lạnh buốt:
“Còn chuyện gì không hài lòng, tiếp tục.”
Khương Từ không phải trách cứ