Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Lời nói của Đường Hàm Hàm khiến Khương Từ bị phân tâm cả đêm.
Tín hiệu trong thôn không được tốt lắm, cho nên cô cũng bình tĩnh chống đỡ tháng này không gọi điện thoại cho Phó Thời Lễ, chỉ tập trung quay phim.
Thỉnh thoảng mới gửi một tin nhắn báo bình an với anh.
Phó Thời Lễ cũng sẽ gửi tin nhắn báo hành trình công tác với cô, trừ cái này ra, tựa hồ không có cái gì khác để nói.
Khương Từ nhận lại điện thoại từ nữ trợ lý, buổi tối trên giường, mở màn hình lên, nhìn tin nhắn đã đọc.
Trên cùng là một bức ảnh do anh gửi, nói anh đến Mỹ tham gia hội nghị cách đây 3 ngày.
Khương Từ khẽ thở dài, thấy thời gian còn sớm, định nhắn tin lại cho anh, nhưng tín hiệu không tốt cũng không có hy vọng gì, giống như cô còn chưa nghĩ đến chuyện Phó Thời Lễ sẽ đến đây.
Anh cũng rất bận rộn, thường xuyên mang nhóm tinh anh trong công ty đi công tác.
Đó là điều trong suy nghĩ Khương Từ nghĩ vậy, cho nên hoàn toàn không có chút mong chờ như Đường Hàm Hàm.
Nhưng vẫn tự hỏi bản thân có muốn anh đến không?
Điều này làm Khương Từ mờ mịt, cầm điện thoại lăn đi lăn lại trên giường, không biết ngủ từ lúc nào.
…Trong những ngày tiếp theo, Đường Hàm Hàm đã hoàn toàn điều chỉnh tốt trạng thái vai diễn của mình.
Dù không phải diễn viên chuyên nghiệp nhưng cô rất chăm chỉ, quay xong là tập trung nghiên cứu kịch bản, tìm đạo diễn đối diễn.
Hôm nào cũng bận, về nhà là lăn lên giường ngủ, thói ở sạch không còn vì mệt mỏi.
Một ngày trước giao thừa, cả đoàn được nghỉ lễ ba ngày.
Buổi sáng Đường Hàm Hàm đã nháo với Triển Tín Giai muốn đi lên trấn tìm nhà tắm, cô cũng không ngại vất vả, đầu nhỏ còn muốn đi dạo chợ trên trấn.
Bụng Khương Từ lúc này đã lớn, không chịu được xe xóc nảy nên đã nhờ nữ trợ lý đi cùng Đường Hàm Hàm.
“Chị dâu, chị là người tốt nhất, tốt nhất.” Đường Hàm Hàm tiếp nhận tiền mặt từ trong tay cô, càng vui vẻ.
Khương Từ ôn nhu lại kiên nhẫn dặn dò cô: “Đến thị trấn nhớ theo sát Triển Tín Giai, đừng chạy loạn, Tiết Âm lịch những người làm việc ở nơi khác cũng trở về, phải chú ý an toàn.”
“Vâng, chị dâu muốn ăn cái gì, em mang về cho chị?”
Khương Từ mang thai nhưng không kén ăn, cũng không muốn ăn cái gì.
Cô để Đường Hàm Hàm đến thị trấn chơi, thứ nhất có Triển Tín Giai trông coi, thứ hai mọi người căng thẳng quay phim gần hai tháng khó có ba ngày nghỉ, muốn thả lỏng, đi chơi là chuyện bình thường.
Buổi sáng, nửa đoàn phim lên trấn.
Khương Từ nhàn nhã không có việc gì làm nên đi bộ ở trong thôn một chút, chậm rãi dẫm lên cành cây giòn tan trên đường.
Trường học ở đây khác với những ngôi nhà đắp đất, là tòa nhà gạch đỏ kiểu cũ, chỉ cao hai tầng.
Dù trong kỳ nghỉ đông vẫn có thể nhìn thấy nhiều trẻ em mặc áo khoác bông đang đá cầu bên trong, không khí rất náo nhiệt.
Giữa trưa có nắng ấm, cô ôm bụng, đi lên một bậc rồi ngồi xuống.
Ở đây lâu như vậy, Khương Từ phát hiện trẻ em trong thôn hầu như là những đứa trẻ bị bỏ rơi, tuổi còn nhỏ đã phải giúp gia đình làm nông.
Nhìn những đứa trẻ hiểu chuyện, đáng yêu này cô lại không nhịn được cúi đầu, bàn tay trắng nõn cách lớp quần áo nhẹ nhàng vuốt ve bụng.
Đứa trẻ trong bụng lúc này đã có cử động.
Có đôi khi, cảm xúc cô dao động, đứa trẻ trong bụng cũng vậy.
Khương Từ đến bây giờ còn chưa nghĩ ra tên con, nhưng tình cảm với đứa trẻ trong bụng lại càng ngày càng sâu sắc, chỉ cần nghĩ đến đứa nhỏ này đang từng ngày lớn lên trong bụng cô, lông mày cong lên, có một loại vui mừng không nói thành lời.
Cô phơi mình dưới ánh nắng ấm áp, ở lại trường cho đến khi mặt trời lặn.
Bọn trẻ đều được gọi về nhà ăn cơm, toàn bộ trường học trở nên yên lặng.
Khương Từ cũng đứng lên đi ra ngoài, khi đi ngang qua nhà dân nhìn thấy những ánh đèn lồng màu đỏ cũng có thể tưởng tượng ra sau cánh cửa là một nhà náo nhiệt.
Khương Từ chậm rãi tiếp tục trở về nhà trưởng thôn, trên đường không có nhiều người.
Thỉnh thoảng cô sẽ ngẩng đầu nhìn ánh trăng, không biết vì sao cô lại thấy nhớ nhà.
Có thể là do bầu không khí náo nhiệt lại rảnh rỗi không có việc gì làm.
Khương Từ thu hồi cảm xúc, vừa đi đến cửa nhà trưởng thôn, trong nhà đã có người gọi cô: “Khương đạo, có người đến gặp cô.”
Nghe được một câu như vậy.
Khương Từ cho rằng người trong đoàn phim đang đùa cô.
Cô bước vào ngửi thấy mùi cơm thoang thoảng từ trong phòng bếp bay tới, cười nói: “Có khách sao? Có phải Hàm Hàm nhà tôi không?”
Người phụ trách vừa gọi cũng không khỏi mỉm cười .
Khương Từ nhìn thấy một đống đồ Tết đặt trong sân, cho rằng đều là đồ mua ở trấn, liền nói: “Hôm nay Triển đạo thắng lợi trở về a.”
Người phụ trách không vạch trần, để cô tự vào phòng xem.
Chẳng lẽ đoàn phim chuẩn bị quà tết cho cô?
Khương Từ cũng không vội ăn cơm, đi về phía phòng mình.
Sắc trời đã hoàn toàn mờ mịt, bên trong không biết ai đã bật đèn, ánh sáng ố vàng mờ ảo chiếu trên cửa sổ, tầm mắt đặc biệt không rõ ràng.
Khương Từ đẩy cửa phòng ra, bước chân trái vào trước.
Vừa ngẩng đầu, ngoài ý muốn nhìn thấy một người đàn ông thon dài xuất hiện trong phòng.
Trong mùa đông lạnh giá này, Phó Thời Lễ mặc sơ mi trắng, tây trang đen, khoác áo lông dê, thân hình cao lớn, đôi chân thon dài thẳng tắp đứng trước mép giường, khi đôi mắt thâm thúy nhìn qua, cô lập tức sững sờ ngay tại chỗ.
Hoàn cảnh đơn sơ này không phù hợp với khí chất của anh.
Giọng nói của Khương Từ nghẹn ở cổ họng, im lặng nhìn anh chằm chằm hồi lâu.
“Hai tháng không gặp đã không nhận ra chồng mình?”
Giọng nói trong trẻo, đầy từ tính của Phó Thời Lễ vang lên trong căn phòng yên tĩnh khiến Khương Từ tìm thấy vài phần cảm giác chân thực.
Cô dường như không để ý ổ gà dưới chân, vội vàng bước qua.
“Cẩn thận.”
Phó Thời Lễ vươn tay cánh tay ra đỡ cô.
Lòng bàn tay khô ráo, ấm áp qua chiếc áo khoác ngoài ôm eo cô.
Cả người Khương Từ nằm trong lồng ngực anh, tim đập rất nhanh, đôi mắt vẫn không thể tin được, nhìn anh chằm chằm hỏi: “Anh, sao anh lại ở đây?”
Phó Thời Lễ cúi đầu, khi môi mỏng nói chuyện, hơi thở ôn nhu, dễ ngửi đều phả lên trán cô, nóng nóng: “Đến gặp em.”
Trước đây anh không xuất hiện.
Khương Từ không nghĩ đến việc Phó Thời Lễ bận rộn đi công tác khắp nơi lại cố ý chạy đến đây một chuyến, mà hiện tại, anh thực sự xuất hiện ở đây.
Khiến ý thức của cô trì độn, nội tâm lại vui mừng khi anh đến.
Đã gần hai tháng không gặp, Phó Thời Lễ nhìn cô, thanh âm trầm thấp truyền đến: “Em béo.”
Khương Từ chớp chớp mắt, mở đôi môi đỏ mọng ra: “A, có phải xấu đi không?”
Cô đến đây quay phim lâu như vậy, điều kiện nơi này không tốt lại đang mang thai, không có thời gian chải chuốt trang điểm.
Cả ngày mặt mộc đi ra ngoài, lại vì sức khỏe của con càng không có ý định giảm béo, câng nặng vì thế cũng tăng lên rất nhiều.
Khương Từ bình thường cũng không để ý, nhưng bị Phó Thời Lễ nói như vậy khó tránh khỏi có chút hối hận, sớm biết hôm nay cô đã tỉa lông mày, bôi son.
Phó Thời Lễ thấy khuôn mặt cô đột nhiên nghiêm túc, môi mỏng đang mím lại nở một nụ cười nhàn nhạt, duỗi ngón tay thon dài ra nhẹ nhàng chạm
vào da thịt trắng như lòng trắng trứng, mềm mại của cô, có chút lưu luyến: “Không xấu, như vậy đã rất đẹp.”
Khương Từ bị anh sờ mặt không được tự nhiên, dù sao đã lâu không gặp.
Cô chỉ bị kích động nhất thời, bây giờ bình tĩnh lại mới cảm thấy xấu hổ.
“Sao anh không bảo em sẽ đến đây?”
Phó Thời Lễ nắm tay cô cùng nhau ngồi xuống mép giường, thân hình cao lớn chiếm rất nhiều không gian, thấy thế nào cũng cảm thấy nơi này không hợp với anh, cố tình người đàn ông này lại bình tĩnh thoải mái nói chuyện với cô: “Anh phát hiện em không nhớ anh chút nào, điện thoại không gọi, tin nhắn mấy ngày mới gửi một lần, đành phải tự mình đến đây.
Lịch trình cuối năm lại dày đặc, sáng mai đã phải đi rồi, nhưng anh vẫn muốn đến gặp em.”
Ngực Khương Từ bỗng ngột ngạt.
Cô thuộc loại không dính người làm Phó Thời Lễ trực tiếp đuổi đến?
Muốn mở miệng giải thích do không có tín hiệu, nhưng lời nói lại nuốt trở lại, anh cũng đến đây, hiển nhiên trong lòng đã biết rõ, không cần thiết phải mở miệng phân thắng bại vấn đề này.
Ngón tay thon dài của Phó Thời Lễ vẫn đang nắm lấy cổ tay cô, làn da mịn màng, xương cốt mềm mại, lòng bàn tay anh véo đầu ngón tay hai lần, môi mỏng