Edit+Beta: Thi Wattpad: NhaThi1789
Phó Thời Lễ rất biết cách tận hưởng quyền đàn ông từ cơ thể cô.
Anh cúi đầu, đôi môi mỏng như có như không xoa lỗ tai Khương Từ, giọng nói xen lẫn khí nóng sát đến, có chút ngứa ngáy, cảm giác không khí giữa nam và nữ đã bị tạo thành cảnh giới đỏ mặt tim đập: “Tư thế và sức lực của người đàn ông đó, em chịu được sao?”
Lông mi Khương Từ run lên, không thể tập trung, đầu óc choáng váng, thậm chí không dám nhìn thẳng hình ảnh trên màn hình.
Cánh tay thon dài của Phó Thời Lễ ôm cô, ngực anh áp sát vào lưng cô, nhiệt độ cơ thể rõ ràng xuyên qua lớp vải mỏng của bộ đồ ngủ, tiếng nhịp tim đều đặn đập liên hồi, rất mạnh mẽ.
Đầu óc Khương Từ đều là nhất cử nhất động của anh, bao gồm cả ngón tay anh đang xoa vòng eo đầy thịt của mình.
Tính ám chỉ rất mạnh, không vén quần áo lên mà chỉ đưa tay vào sờ soạng.
Cô đỏ mặt, không cam lòng yếu thế nói: “Tư thế em có thể tiếp thu, anh làm được sao?”
Đôi mắt thâm thúy của Phó Thời Lễ hơi nheo lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm khuôn mặt xinh đẹp của cô.
“Gan em thật lớn?”
Đôi mắt Khương Từ cũng không dám nhìn về phía máy tính, đành phải mở miệng: “Đều là thay đổi giữa chừng, anh đừng giả bộ với em.”
Làm như trong tay anh đều cầm phần thắng, cái này cũng không thể dựa vào lý thuyết.
Phó Thời Lễ cúi đầu nói chuyện, ngửi mùi thơm trên tóc cô, giọng nói đều là nguy hiểm: “Trước tiên em nên rèn luyện vòng eo thật tốt, đến lúc đó anh
khẳng định sẽ đánh đổ nhận thức của em.”
Nói xong, ngón tay thon dài lại véo eo cô, lực đạo không nhẹ.
Trong lúc mang thai, anh không dám véo eo cô, nhiều lắm chỉ dùng lòng bàn tay cách lớp quần áo xoa xoa vài cái.
Bây giờ bụng không còn mang thai, Khương Từ đột nhiên không kịp phòng ngừa bị anh véo một cái, suýt chút nữa hét lên.
May mắn cô cắn môi sống chết nghẹn lại, điều này làm Phó Thời Lễ cười như không cười nói: “Kêu ra, nghe một chút?”
Khương Từ: “……” Cô thật sự tức giận!
Phó Thời Lễ lại muốn cười, chọc đến Khương Từ bực bội, ngón tay trắng nõn cũng véo vòng eo rắn chắc của anh.
Cái véo này, ngay lập tức có chuyện.
Khuôn mặt tuấn mỹ của Phó Thời Lễ hơi thay đổi, ngay cả nụ cười trong đáy mắt cũng biến mất.
Thân hình thon dài dần dần căng chặt, cánh tay vẫn ôm lấy cô, một lúc sau, bàn tay kia đã ném máy tính xuống, ngón tay mạnh mẽ xuyên qua mái tóc đen xinh đẹp của cô, đỡ lấy ót cô, cúi đầu xuống.
Khương Từ bị dọa tim gần như ngừng đập, không ngờ chỉ véo eo anh một chút, người đàn ông này lại trực tiếp —— cứng!
Hơi thở mãnh liệt dễ ngửi ập vào mặt, khiến cô không kịp né tránh.
Khóe môi cô bị đôi môi mềm mại hữu lực hôn lấy, đầu óc hoảng hốt một chút, đã bị anh không chút khách khí đè ở trong chăn, cánh tay đặt bên eo gắt gao ôm lấy, ngực cường tráng áp vào ngực cô, rất nhanh đã khiến cô không thở được, những nụ hôn vẫn không ngừng rơi trên má cô.
Khương Từ bị nụ hôn làm cho choáng váng, độ ấm chăn bông và hơi nóng từ cơ thể anh khiến cô cảm thấy oi bức, làn da trắng nõn trở nên trơn trượt, cảm giác kỳ lạ này thật khó chịu.
Bị hôn đến mức ý thức không rõ, tiếng máy tính đột nhiên rơi xuống sàn khiến Khương Từ giật mình tỉnh táo, trong mắt có chút hoảng sợ.
Sau khi kìm nén nhịp đập thình thịch của tim, cô duỗi tay chống lên ngực người đàn ông đang áp xuống: “Rơi rồi… cái gì đó.”
Bàn tay thon dài của Phó Thời Lễ nắm lấy cổ tay mảnh mai của cô, dỗ dành, một nụ hôn khác lại rơi xuống: “Bảo bối, mặc kệ.”
Khương Từ tiếp tục bị hôn, cô định quay đầu đi nhưng mà không được, môi lại bị độ ấm môi anh áp xuống.
Cô cau mày, ngón tay trắng nõn đột nhiên véo cơ bụng của anh, rõ ràng cảm giác được thân thể của Phó Thời Lễ đột nhiên run lên, cơ bắp trước ngực và cánh tay rắn chắc lập tức bị căng chặt, ánh mắt nhìn cô nhanh chóng tối đi.
Tay Khương Từ không nhúc nhích, đôi mắt đen nhánh mở to nhìn anh, cổ họng khô khốc: “Anh còn tới, em liền véo anh.”
*
Phó Thời Lễ bị cô đuổi xuống giường.
Khương Từ bắt anh mang máy tính đi: “Anh sang thư phòng tự xem đi.”
Cô dùng chăn bông quấn chặt cơ thể quần áo xộc xệch của mình, khuôn mặt vẫn nóng, từ lỗ tai bắt đầu lan đến cổ, một mảnh đỏ bừng.
Vừa mới nhìn đến, anh cau mày đi vào phòng tắm tắm rửa một chút.
Anh không mang laptop đi, trên màn hình vẫn còn hình ảnh một đôi nam nữ.
Khương Từ đành phải nhấc chăn lên xuống giường, thấy máy tính đã được đóng lại thật mạnh, cũng không biết Phó Thời Lễ làm cách nào tìm được loại trang web quy mô lớn này, thấy anh nhấn nhẹ vào một liên kết, quy mô lớn đến mức xấu hổ.
Cô từ từ thở ra, đưa tay lên xoa khuôn mặt vẫn còn ửng hồng.
Tiếng nước trong phòng tắm không ngừng vang lên, bốn năm phút sau, Khương Từ đứng ngoài cửa, giả bộ quan tâm: “Anh không sao chứ?” Tiếng kẽo kẹt vang lên, cánh cửa đang đóng lại được mở ra.
Phó Thời Lễ kêu cô vào: “Giúp anh chút.”
Khương Từ đứng ở cửa nhìn thấy anh đang tắm dưới vòi hoa sen, thân hình thon dài quyến rũ, những giọt nước theo cơ bắp chảy xuống.
Khi anh quay người lại, màn sương đã bao phủ khắp nơi.
Cô nhìn sang chỗ khác, có chút ngượng ngùng: “Anh tự giải quyết đi.” Ngũ quan của Phó Thời Lễ dưới ánh đèn chói lọi không chỗ nào che giấu, không đi ra mà mạnh mẽ buộc cô phải đi vào, ngữ khí trầm thấp, lại có một chút bất lực: “Phó phu nhân, bị em sờ, nó hiện tại không nhận tay của anh phải làm sao bây giờ?”
Ngực Khương Từ nóng bừng, giấu tay sau lưng.
Phó Thời Lễ thấy thế, liền lui về phía sau một bước, thương lượng: “Vậy em nói chuyện đi.”
“Cái gì?”
Rốt cuộc còn trẻ không hiểu chuyện, Khương Từ trong lúc nhất thời không hiểu gì.
Khi cô còn đang mờ mịt hỏi, giọng nói truyền vào tai người đàn ông rõ ràng, thân hình thon dài của Phó Thời Lễ liền dựa vào tường, ngẩng đầu lên, hai mắt nhắm chặt, yết hầu lăn lên lăn xuống, thỉnh thoảng sẽ phát ra tiếng thở dài vô cùng gợi cảm.
“…”
Khương Từ liếc mắt một cái, liền nhận ra.
Anh đang dùng thanh âm của cô …
Khi còn học ở trường, Khương Từ đã từng tìm kiếm tư liệu để làm phim tư liệu, mặt dày tìm học tỷ hỏi.
Những kiến thức nông cạn mà cô vất vả tích lũy được hoàn toàn bị kinh nghiệm chiến đấu thực tế của Phó Thời Lễ làm đảo lộn.
Buổi tối, Khương Từ không thích nằm chung giường với anh.
Chỉ cần người đàn ông muốn động tay động chân, cô đã cắn môi nói: “Anh còn muốn đi tắm nữa à?”
Phó Thời Lễ hiện đang ở độ tuổi khỏe mạnh, thanh tâm quả dục chịu khổ vợ mang thai mười tháng, ngày thường thân thiết đều phải giữ chừng mực, không thể hành động thiếu suy nghĩ gây tổn thương thai phụ, kết quả bây giờ vẫn chưa ăn được, khó tránh khỏi sẽ có chút xúc động, sờ cái đã nghiện.
Khương Từ cũng không muốn, bị nháo ngủ không được.
Chờ khi tỉnh lại, cả người cô ở trạng thái mất ngủ trầm trọng.
Cô mơ mơ màng màng quên mất mình đã ngủ như thế nào, điều duy nhất có ấn tượng là bàn tay to ấm áp của Phó Thời Lễ vươn về phía mình, vừa chạm vào, hai người đã đẩy tới đẩy lui trên chiếc giường này.
Kết quả anh còn không biết ngoan ngoãn nên tối hôm qua nháo không ngủ được nhiều.
Ngày hôm sau sau khi ở cữ xong, Khương Từ thiếu tinh thần.
Cô không ngủ nhiều vì sợ chị Nguyệt và mẹ chồng nhìn ra điều gì bất thường.
Sau khi cho con bú xong, cô dành thời gian liên hệ với huấn luyện viên thể hình của mẹ.
Để loại bỏ phần thịt trên eo Khương Từ nghĩ rằng phải tham gia một khóa tập.
Cô không muốn đến hai tháng sau Phó Thời Lễ một bên thân mật với mình một bên dùng ngón tay thon dài véo phần thịt thừa trên eo mình, cười giễu cợt dáng người cô.
Kế tiếp, Khương Từ dù bận cho con bú nhưng không quên cùng Triển Tín Giai tham gia một số hoạt động tuyên truyền từ thiện.
Bộ phim này vốn dĩ nói về những đứa trẻ ở ngôi làng sơn thôn, Triển Tín Giai đã thảo luận với cô muốn lấy một phần doanh thu phòng vé của bộ phim đi từ thiện, Khương Từ vui vẻ đồng ý.
Cho nên một khoảng thời gian này, Khương Từ lại bắt đầu bận rộn.
Ban ngày cô ra ngoài, buổi tối mệt mỏi trở về, Phó Thời Lễ cầm máy tính nghiêm túc học tập, cũng không có thời gian làm gì cô.
Nếu tiếp tục như vậy, Khương Từ phát