Editor: Ngải
Bệnh viện.
“Những người khác chắc là đến hết rồi.
”
“Đương nhiên, bọn họ không cần hao hết tâm tư chọn quần áo.
”
Cố Dật Nhĩ bất mãn hừ một tiếng, đi tới phòng bệnh của Lâm Vĩ Nguyệt.
Tư Dật xuyên qua cửa kính nhìn vào bên trong, quả nhiên những người khác đã tới hết rồi.
Cố Dật Nhĩ mở cửa phòng trước cậu một bước, Lâm Vĩ Nguyệt đang nằm trên giường bệnh là người đầu tiên chú ý đến, tươi cười chào hỏi: “Tới rồi à.
”
Những người khác xoay người lại nhìn thấy hai người đứng ở cửa phòng bệnh.
Hít hà một hơi.
“Tiểu tiên nữ!”
“Ối mẹ ơi, mù mắt luôn rồi!”
“Hai ngươi hơi bị đẹp quá mức cho phép nha.
”
Ánh mắt Lục Gia sáng rực lên rồi lại ảm đạm xuống, cậu hơi cúi cúi đầu lảng tránh cô.
Những người khác cũng nhìn người xung quanh mặc thường phục thế nào, trước khi hai người kia tới cũng đã tự đánh giá nhau một phen, hiện tại nhìn hai người này đứng ở cửa thì trong đầu mọi người đều nghĩ thầm, hóa ra khi không mặc đồng phục thì phong cách của bọn họ là như thế này.
“Hôm nay hai người mặc thật xứng đôi.
” Có người cười nói.
Tư Dật và Cố Dật Nhĩ nhìn nhau liếc mắt một cái rồi lại đồng thời dời mắt đi.
Những người khác cũng hiểu rõ, từ miệng Phó Thanh Từ nghe nói hai người muốn đi riêng là hiểu rồi.
Thần tiên luyến ái, không đú được.
Cố Dật Nhĩ có chút lo lắng đi đến bên giường cầm tay cô ấy, “Cậu có ổn không?”
Lâm Vĩ Nguyệt gật gật đầu: “Không sao, mấy hôm là có thể xuất viện rồi.
”
Cô ngã từ thang xuống, gãy xương chân, lại bị trầy xước vài chỗ, bác sĩ kiến nghị nằm viện theo dõi vài hôm, nếu không có vấn đề gì thì lại xuất viện.
Cố Dật Nhĩ thở dài một hơi: “Vậy là tốt rồi.
”
“Không nói tớ nữa, hôm nay là lần đầu tiên tớ thấy cậu mặc như thế này đấy.
” Lâm Vĩ Nguyệt nở nụ cười thoải mái, ngữ khí có chút trêu chọc, “Cậu mặc thế này hợp lắm, siêu cấp đáng yêu.
”
Vài người khác cũng gật đầu phụ họa: “Không hổ là hoa khôi.
”
Cố Dật Nhĩ có chút kinh ngạc: “Bình chọn xong rồi à?”
“Có kết quả lâu rồi.
” Có người vẫy vẫy tay, “Vốn là bất phân thắng bại, nhưng hôm qua sau khi sân khấu kịch kết thúc, số phiếu của cậu tăng như phi ngựa ý, cho những người khác hít khói luôn.
”
Hoa khôi của Tứ Trung gần như là mỗi năm đều bình chọn, những năm internet còn chưa có phát triển như bây giờ thì mỗi lớp sẽ cử một người thống kê phiếu, tuyệt đối không có gian lận, sau đó Tieba trở nên phổ biến, những người không chơi Tieba thì không bỏ phiếu được, hơn nữa một người có thể lập mấy chục cái tài khoản để bỏ phiếu, bởi vậy, nó cũng dần mất đi sự đáng tin của năm đó, nên mọi người cũng chỉ bầu cho vui thôi chứ cũng chả ai coi là thật nữa.
Dù sao thì học cấp 3, mọi người vẫn coi trọng bảng xếp hạng thành tích hơn.
Nhìn hôm nay Cố Dật Nhĩ mặc như thế này, mọi người cảm thấy không uổng công mình bỏ phiếu.
Con gái 15 tuổi, vẫn là bộ dáng mềm mại đáng yêu nhất.
Tư Dật lặng lẽ kéo cô ra sau lưng: “Phó Thanh Từ đâu?”
“Cậu ấy đi rửa trái cây.
” Lâm Vĩ Nguyệt cầm lấy cái đĩa bên cạnh giường bệnh lên đưa cho bọn họ, “Vẫn còn một ít nè, ăn không?”
Tư Dật cười: “Cắt đẹp như vậy khiến tớ thấy tiếc không muốn ăn mất nó.
”
Quả táo được tỉa thành hình con thỏ, mấy con ngoan ngoãn dáng yêu nằm trên đĩa.
“Đây là thầy giáo làm đấy.
”
Mọi người lúc này mới nhớ tới không biết thầy giáo đi đâu, lúc bọn họ tới đã không thấy thầy đâu.
Lâm Vĩ Nguyệt cầm lấy một con thỏ đưa vào miệng: “Chắc là đi chỗ nào nói chuyện với ba tớ rồi.
”
Nói đến thầy sư tử, khi Lâm Vĩ Nguyệt ngã xuống sân khấu đau đớn ôm chân, mọi người nhất thời còn chưa kịp phản ứng, thầy đã chạy đến nhìn vết thương trên chân cô, sau đó bình tĩnh bảo các bạn học đi gọi bác sỹ của trường đến.
Sao đó cũng là thầy trực tiếp đưa Lâm Vĩ Nguyệt đến bệnh viện, ban đêm khi cả lớp chúc mừng sân khấu kịch thành công viên mãn, hai người đều không tham dự được.
“Động tác lúc đó của thầy sư tử quả thật là đẹp trai ngây người.
” Lục Gia cảm thán một tiếng, “Cứ như là anh hùng cứu mỹ nhân vậy.
”
Hôm đó thầy mặc tây trang mà bình thường rất ít khi diện, mỗi một đường cắt may đều tinh tế vừa người, vai rộng eo thon, đẹp trai cực kỳ.
Có người cười nói: “Có vài em gái còn muốn đổi tiết học với tớ, nói là muốn trải nghiệm giờ toán của thầy sư tử, còn nói có thể trả thù lao.
”
“Vậy cậu có đồng ý không?”
“Đương nhiên là không rồi, lớp mình có ai mà thầy không nhớ mặt đâu, tớ không có cái lá gan đó, huống hồ tớ cũng thích học toán của thầy, nếu đổi thành giáo viên khác, không chừng còn chậm trễ giờ học đó.
”
Mọi người cũng phụ họa lời cậu nói, sau đó mới đồng loạt phát hiện, hóa ra không chỉ có mỗi mình thích nghe những câu chuyện kỳ văn dị sự đó của thầy sư tử.
“Thật sự là thầy từng đi qua nhiều nơi như vậy sao?”
Cố Dật Nhĩ đang muốn mở miệng lại nghe thấy Lâm Vĩ Nguyệt giải thích trước cô một bước: “Đêm qua thầy trông tớ cả đêm, tớ không ngủ được, thế là thầy kể cho tớ nghe rất nhiều chuyện, nói tỉ mỉ hơn trên lớp nhiều.
”
“Thầy nói những gì?”
Lâm Vĩ Nguyệt mặt mang ý cười, ánh mắt nhu hòa: “Từ lúc thầy bắt đầu khởi hành đi du lịch khắp cả nước đến khi về thành phố Thanh Hà, mấy năm nay thầy vẫn luôn chưa dừng bước chân, nhưng nơi mà hai chân có thể đi thầy đi hết cả rồi.
”
Trong phòng bệnh dưới ánh đèn tối tăm, thầy Mộ đắp lại chăn giúp cô, sau đó ngồi xuống bên cạnh giường, kể với cô về những chuyện thầy đã trải qua.
“Điều kiện nhà thầy cũng không tốt, cha mẹ vay tiền nuôi thầy học đại học, cho nên suốt mấy năm đại học, thầy đều liều mạng vừa học vừa làm, để cha mẹ có thể sớm sống những ngày thoải mái, sau đó thầy gặp được những người bạn có điều kiện tốt, có hâm mộ, cũng có ghen ghét, lại gặp gỡ một cô gái khiến thầy yêu mến, lúc ấy bởi vì điều kiện không tốt, quá mức tự ti, dẫn tới thầy đối xử với người khác luôn có chút khiếp nhược và ích kỷ, một mặt khát vọng được bọn họ chấp nhận, một mặt lại trốn tránh sự trợ giúp của bọn họ.
”
“Sau đó khi sắp tốt nghiệp, cha mẹ thầy gặp sự cố ngoài ý muốn mà qua đời, lúc ấy cuộc sống lập tức mất đi phương hướng, không biết mấy năm nay mình liều mạng đọc sách là vì cái gì.
Ngọn hải đăng của cuộc đời đột nhiên biến mất khiến thầy sụp đổ, thầy học được hút thuốc uống rượu, đi tiệm net chơi game, toàn bộ nỗ lực lúc trước đều bị gác sang một bên.
Sau đó bạn thầy đánh thầy một trận, đánh cho thầy tỉnh ra, thầy nghĩ, cho dù ngọn hải đăng không còn nữa, nhưng con thuyền của thầy còn chưa cập bến, cứ phiêu diêu không ngừng trong mưa gió thì sẽ có ngày thật sự bị nước biển nhấn chìm, đến lúc đó thì thật sự không kịp nữa rồi.
”
“Thầy quyết định buông hết thảy, đi trải nghiệm một cuộc sống hoàn toàn khác trước đây, khi đó thầy hiểu ra, con người vì chính mình mà sống, đó mới là chân chính tồn tại.
”
“Phía trước ngọn núi có đường, nhưng cũng chưa chắc sau núi sẽ không có ánh rạng đông.
”
“Em rất giống với thầy, thậm chí so với thầy khi đó còn liều mạng hơn, gánh trên vai trách nhiệm và vận mệnh mà liều mạng, nhưng em cũng nên dừng lại một chút, cuộc đời của em không nên chỉ có những thứ đó.
”
Khi nói đến những cái này, trên mặt Lâm Vĩ Nguyệt vẫn luôn mang theo ý cười ngọt ngào.
“Nói cái gì thế? Nhìn vui vẻ như vậy.
”
Mộ Tử Sư bỗng nhiên xuất hiện ở cửa phòng bệnh, cười tủm tỉm nhìn Lâm Vĩ Nguyệt.
Lâm Vĩ Nguyệt phản ứng lại, nhún nhún vai: “Em đang khen thầy đấy.
”
“Vậy thì thật là cảm ơn bạn Vĩ Nguyệt.
”
Mọi người quay đầu lại nhìn thầy Mộ, lại phát hiện phía sau thầy Mộ còn có một người đàn ông trung niên mặc quần áo màu xanh biển, trên mặt mang theo nét tươi cười hàm hậu, cặp mắt kia với Lâm Vĩ Nguyệt giống nhau như đúc.
Dáng vẻ phong trần, tóc đã trắng hơn phân nửa, khi cười