Tất cả mọi người bị một chân của Lộ Thâm dọa cho ngây người, thẳng đến khi Uông Húc từ dưới đất bò dậy tức giận hét lên, một bộ dáng muốn liều mạng với Lộ Thâm, mọi người mới giật mình phản ứng lại.
"Đừng đừng đừng, mọi người đều là bạn học, có gì từ từ nói, đừng đánh nhau a!"
"Đúng rồi, có hiểu lầm gì thì giải thích rõ ràng là xong, đừng đánh tới đánh lui khó coi a!"
"Đúng thế bớt giận đi nào, đừng gọi giáo viên tới. . ."
Mở miệng khuyên phần lớn là học sinh ban (6). Tuy Lộ Thâm động thủ trước nhưng Uông Húc mới là kẻ khơi mào, hơn nữa chính hắn đã thừa nhận mình cố ý, đại gia có tâm cũng không thể che chở hắn, chỉ đành nỗ lực can ngăn.
Học sinh ban (10) hiển nhiên không tốt tính như thế, Uông Húc cố ý đập bóng vào nữ sinh ban bọn họ lại còn buông lời nhục mạ, đừng nói Lộ Thâm, ngay cả bọn họ cũng muốn xông lên cho hắn một đạp.
Bất quá chuyện này không liên quan tới các học sinh ban (6) khác, các đại gia cũng không đến mức giận chó đánh mèo, chỉ sôi nổi vây quanh Uông Húc, bắt hắn cho một lời giải thích đồng thời xin lỗi Diệp Phồn Tinh.
"Xin lỗi? Dựa vào đâu bắt tao xin lỗi nó?" Uông Húc là người lỗ mãng, bằng không cũng không vì nhất thời xúc động làm ra chuyện như thế trước mặt mọi người.
Lúc này thấy các đại gia không chỉ ngăn cản hắn hướng Lộ Thâm "báo thù" còn tập thể "thảo phạt" hắn, tức khắc trở nên phẫn nộ cùng ủy khuất.
Hắn sắc mặt đỏ bừng chỉ Diệp Phồn Tinh hét lớn: "Nên xin lỗi cũng phải là cô ta! Cô ta mỗi ngày đều bắt nạt, ngược đãi Đồng Khả Hân ban chúng ta, phải là cô ta xin lỗi Đồng Khả Hân!"
Mọi người: ". . ."
Đột nhiên không kịp phòng ngừa Đồng Khả Hân: “!!!”
Mới từ biến cố liên tiếp không thể tưởng tượng lấy lại tinh thần Diệp Phồn Tinh: “. . .”
Hửm?
Hóa ra tên ném bóng đập cô là hộ hoa sứ giả của Đồng Khả Hân sao?
Mắt thấy Diệp Phồn Tinh sửng sốt, híp mắt nhìn mình, Đồng Khả Hân da mặt run lên, thiếu chút nữa không trụ được mà quay đầu bỏ chạy.
Cô hao hết tâm tư khuyến khích Hạ Hướng Chân ra mặt làm việc chính là vì không để bản thân dính vào, miễn cho Diệp Phồn Tinh luôn đối đầu với mình nhìn ra dấu vết. Như vậy dù cho Diệp Phồn Tinh nghi ngờ cô cũng không tìm được chứng cứ, người khác cũng sẽ không tin lời cô ta nói.
Nhưng hiện tại. . .
Uông Húc tôi gõ mẹ cậu!!!
Đồng Khả Hân trong lòng chửi ầm lên, một bên chuyển động đầu óc, nghĩ cách đem tầm mắt mọi người đặt trên mình dời đi.
Nhưng Diệp Phồn Tinh nào cho cô ta cơ hội giãy chết?
Cô ta chính là tự mình đưa tới cửa a.
Diệp Phồn Tinh trong nháy mắt đem tràn ngập kinh giận biến thành cười lạnh, xoa xoa cái trán bị bóng đập vào, dựa vào Triệu Thu Tĩnh chậm rãi đứng lên.
"Vị đồng học này, mời cậu giải thích cho tôi một chút về cái gì gọi là tôi mỗi ngày đều bắt nạt ngược đãi Đồng Khả Hân ban các cậu? Con mắt nào của cậu nhìn thấy, lỗ tai nào của cậu nghe được?"
"Tao!"
Uông Húc đón lấy ánh mắt bình tĩnh của cô, không hiểu sao lại có chút yếu thế, nhưng nghĩ tới Đồng Khả Hân còn chưa hết bầm tím, lửa giận trong lòng lại bùng lên:
"Tao không nhìn thấy cũng không nghe thấy nhưng bài đăng trên diễn đàn trường đã làm rõ bộ mặt của mày! Mày cho rằng mày có thể tiếp tục giảo biện sao?! Còn nữa vết thương trên tay Khả Hân chính là chứng cứ, nếu các người không tin. . . Khả Hân!"
Còn chưa nghĩ ra biện pháp lại đột nhiên bị điểm danh Đồng Khả Hân: “!!!”
"Cậu nói đi! Nói cho các đại gia biết, Diệp Phồn Tinh ngày thường ở nhà như thế nào ngược đãi cậu!" Không đợi cô ta phản ứng, Uông Húc đã xông tới bắt lấy tay cô ta.
Đồng Khả Hân: ". . ."
Đồng Khả Hân chỉ muốn lấy kim khâu mồm hắn lại, sau đó đánh hắn gần chết mới thôi —— loại đồng đội heo này cô không cần.
Lại thấy ánh mắt mọi người đều dừng trên người mình, Đồng Khả Hân biết trốn không thoát chỉ có thể âm thầm hít khí làm ra vẻ mặt khiếp sợ cùng bộ dáng vô tội: "Mình. . . mình không hiểu mọi người đang nói gì, Uông Húc, chị Phồn Tinh là chị họ mình, quan hệ của chúng mình rất tốt, chị ấy làm sao có thể khi dễ ngược đãi mình? Cậu có phải hiểu lầm gì không?"
Đột nhiên không kịp phòng ngừa Uông Húc: “???”
"Không thể nào, sao mình lại hiểu lầm cơ chứ? Hạ Hướng Chân nói rõ ràng cô ta thường xuyên ngược đãi cậu, còn vết thương trên tay cậu, mình hỏi cậu có phải Diệp Phồn Tinh gây ra không, cậu cũng không phủ nhận. . ."
"Khả Hân à, mình biết cậu sợ đắc tội cô ta sẽ bị đuổi khỏi Diệp gia, nhưng cậu không thể nhường nhịn cả đời được, ai biết được kẻ ác độc này còn dám làm ra chuyện gì với cậu nữa! Hơn nữa nếu cô của cậu biết cậu bị người đối xử như vậy khẳng định sẽ đứng về phía cậu, cô ta muốn đuổi cậu ra ngoài cũng không dễ dàng như thế!"
Chuyện trên bài viết đại bộ phận người ở đây đều biết, nghe Uông Húc nói xong, sắc mặt các đại gia bắt đầu thay đổi, Hạ Hướng Chân thấy vậy trong lòng vui sướng phát điên, vội không ngừng mở miệng thổi gió.
Lại không biết Đồng Khả Hân sắp hộc máu tới nơi.
Chị em à, con mẹ nó câm mồm đi được không?
Diệp Phồn Tinh thấy vậy thiếu chút nữa cười ra tiếng, trong lòng buồn bực phiêu tán, trên mặt lại tỏ vẻ không dám tin tưởng nhìn Đồng Khả Hân: "Hóa ra những lời đó là do cô nói với bọn họ? Vì sao? Sao cô lại muốn làm như thế?"
"Không phải! Chị Phồn Tinh! Em không có! Em thật sự không có! Em sao có thể nói như thế với bọn họ! Là bọn họ hiểu lầm. . . thật sự do bọn họ hiểu lầm!"
Đối mặt với tình cảnh này Đồng Khả Hân chỉ có thể liều chết không nhận, nói hết thảy đều là hiểu lầm, bản thân cái gì cũng không biết.
Cố tình Uông Húc cùng Hạ Hướng Chân hai cái gậy thọc cứt[1] này lại nói cô ta sợ dâm uy của Diệp Phồn Tinh không dám thừa nhận.
[1] nguyên văn tác giả.
Còn vì để mọi người tin tưởng, không chỉ đem thần thái ngữ khí của Đồng Khả Hân khi nói ra lời này học một lần, còn lấy ra một phần chứng cứ vô cùng có ích —— một đoạn video Đồng Khả Hân cam chịu cách nói của Hạ Hướng Chân, làm Uông Húc sinh ra hiểu lầm với Diệp Phồn Tinh.
Đồng