Đêm nay cứ thế mà qua.
Ngày hôm sau, Lộ Thâm xin nghỉ không đi học, Diệp Phồn Tinh nâng má nhìn chỗ ngồi bên cạnh trống rỗng, cảm thấy phá lệ yên tĩnh.
Rõ ràng ngày thường dù hắn ngồi đấy cũng không nói được mấy câu. . .
"Phồn Tinh? Phồn Tinh?"
Thanh âm Triệu Thu Tĩnh đánh thức Diệp Phồn Tinh, cô hoàn hồn nói: "Hả? Sao thế?"
"Cậu đang nghĩ gì mà mình gọi nửa ngày cũng không phản ứng?" Triệu Thu Tĩnh nghi hoặc nhìn cô: "Chả lẽ có chuyện gì sao? Mình thấy cậu mới sáng sớm đã thất thần."
"Không!" Diệp Phồn Tinh ngẩn ra, theo phản xạ phủ định: "Chỉ là tối hôm qua không ngủ được nên bây giờ có chút mệt."
Nhìn cô xác thực không có tinh thần, Triệu Thu Tĩnh không hề nghi ngờ, lấy hộp cafe từ ngăn bàn nói: "Mình có cafe nè, cậu muốn uống một ly cho tỉnh táo không?"
Diệp Phồn Tinh không thích uống cafe, lắc đầu từ chối: "Thôi, mình nằm một chút là được."
"Được rồi, vậy lúc nào cậu muốn uống thì gọi mình."
"Ừ." Diệp Phồn Tinh thu hồi suy nghĩ tán loạn của mình, hỏi: "Vừa nãy cậu đang nói cái gì với mình?"
"À, ngày mai là mùng 1 tháng 10 rồi, lúc trước chẳng phải chúng ta đã bàn đi ra ngoài chơi sao, mình muốn hỏi cậu chừng nào thì có thời gian."
Vừa nói tới chuyện này, Triệu Thu Tĩnh hai mắt sáng bừng hưng phấn: "Bụng của mình nói nó đã cơ khát khó nhịn lắm rồi!"
"Thế thì ngày mai đi?" Nhớ tới mình còn thiếu Lộ Ninh một phần quà sinh nhật, Diệp Phồn Tinh đứng thẳng người, nở nụ cười: "Đúng lúc mình cũng muốn đi mua chút đồ."
"Được! Một lời đã định!" Triệu Thu Tĩnh mặt mày hớn hở đánh bàn tính: "Sáng mai 9 giờ đi, chúng ta sẽ. . . để mình xem xem, hẹn gặp ở đâu mới tiện."
Diệp Phồn Tinh suy nghĩ chút nói: "Cậu nói địa chỉ cho mình đi, để mình bảo tài xế tới đón."
"Hả?" Triệu Thu Tĩnh sửng sốt: "Thế có phiền cậu không?"
"Không đâu, như vậy tương đối tiết kiệm thời gian." Diệp Phồn Tinh nở nụ cười: "Hơn nữa chẳng phải cậu nói mình là phú bà sao, khó có được cơ hội thể nghiệm cảm giác làm phú bà, cậu không muốn ư?"
"Đm, có lí có lí!" Hai người đã rất quen thuộc, Triệu Thu Tĩnh cũng không khách khí với cô, cười ha ha làm bộ như chim nhỏ nép vào người nói: "Cả ngày mai mình sẽ là người của cậu, mong cậu thương tiếc mình nha!"
"Cái này phải xem biểu hiện của cậu." Diệp Phồn Tinh cười vui vẻ, nhéo má cô.
Lúc này Vương Kiến Nam đi WC đã trở lại: "Triệu Thu Tĩnh cậu làm cái gì đấy! Bả vai nữ thần là cho cậu tùy tiện dựa vào sao? Mau tránh ra đê! Nhìn cái khuôn mặt béo của cậu này, dựa hỏng bả vai nữ thần thì phải làm sao!"
Triệu Thu Tĩnh: “. . .”
Triệu Thu Tĩnh cầm sách ngữ văn trên bàn ném hắn: "Vương tiện tiện, con bà cậu nói ai béo!"
"Ai thẹn quá hóa giận là người ấy!"
Tốc độ né sách của Vương Kiến Nam khác hoàn toàn so với thân hình của hắn, cợt nhả trêu đùa Triệu Thu Tĩnh.
Đây chính là hoan hỉ oan gia nha, mỗi ngày đều đùa giỡn nhau không chịu ngồi yên, Diệp Phồn Tinh đã sớm thành thói quen, cười tủm tỉm ngồi một bên xem náo nhiệt, đột nhiên cô nhớ tới một chuyện —— Vương Kiến Nam cùng Lộ Thâm có vẻ rất quen thuộc, Lộ Ninh thích cái gì, hẳn là hắn cũng biết một chút?
Nghĩ như vậy, Diệp Phồn Tinh giơ tay đánh gãy hai người: "Hai người tạm đình chiến đi, mình có chuyện muốn hỏi nè."
Vương Kiến Nam bị Triệu Thu Tĩnh đánh trúng vắt giò lên cổ chạy: "Chuyện gì thế? Nữ thần mời nói!"
Triệu Thu Tĩnh thở phì phò, trừng mắt nhìn hắn miễn cưỡng thu tay nói: "Nhìn mặt mũi Phồn Tinh tạm thời bỏ qua cho cậu thằng nhãi này, còn dám xuất khẩu cuồng ngôn[1], giết không tha!"
[1] lời nói không suy nghĩ.
Diệp Phồn Tinh cười ra tiếng nói: "Chuyện là, em gái một người bạn của mình sinh nhật, mình muốn tặng quà nhưng lại không biết cô bé thích gì, bạn mình lại sợ mình tiêu pha tốn kém nên cũng không cũng chịu nói cho mình."
"Cho nên mình muốn tham khảo các cậu một chút, mấy cô bé con mười mấy tuổi thích cái gì?"
Chuyện xảy ra tối qua tương đối phức tạp, Lộ Thâm không nói với Vương Kiến Nam thì cô cũng sẽ không theo chân giải thích, vì vậy mới không nói thẳng là em gái Lộ Thâm.
Không nghĩ tới Vương Kiến Nam vừa nghe lời này đã nói: "Cô bé mười mấy tuổi ư? Hình như tuổi tác cùng em gái Thâm ca không sai biệt lắm?"
"Thâm ca nhà cậu còn có em gái á?"
Triệu Thu Tĩnh kinh ngạc, Diệp Phồn Tinh cũng một bên âm thầm like cho Vương Kiến Nam, một bên tò mò: "Em gái Lộ Thâm ngày thường thích cái gì? Cậu nói cho mình tham khảo đi."
"Cái này có vẻ không tham khảo được. . ." Vương Kiến Nam chần chờ vò đầu.
"Ninh Ninh, cũng chính là em gái Thâm ca không giống các cô bé khác đâu, con bé thích siêu nhân hoặc Transformers gì đó, nói bọn chúng rất lợi hại có thể bảo hộ người mình muốn. Không giống những công chúa gì đó, luôn đợi người tới cứu, quá yếu."
Triệu Thu Tĩnh: "???"
Tuổi còn nhỏ đã thế rồi ư? Không hổ là em gái Lộ Thâm nha!
Diệp Phồn Tinh không ngoài ý muốn, trong lòng than nhỏ, tiếp tục hỏi thăm vài câu nhưng cũng không có kiến nghị gì đặc biệt.
Tuy Vương Kiến Nam biết Ninh Ninh thích Transformers, Spider-Man, siêu nhân, siêu anh hùng các thứ nhưng Diệp Phồn Tinh biết cô bé chỉ hâm mộ họ cương nghị, cường đại không gì không làm được mà thôi.
Đối với loại đồ chơi hay sách vở gì đó, Diệp Phồn Tinh cảm giác cũng không phù hợp.
Cô không tiếp tục đề tài này nữa thuận miệng dời đi, trong lòng vẫn âm thầm cân nhắc.
Ban ngày cân nhắc, đến buổi tối trước khi ngủ cô rốt cuộc nghĩ ra loại quà tặng tương đối thích hợp: một cái đồng hồ trí năng có thể ca hát, kể chuyện xưa, còn có thể trò chuyện, định vị cùng giám sát hoàn cảnh.
Cô bé con thân thể không tốt, trong nhà lại đang có chuyện, trong khoảng thời gian này chỉ sở thường xuyên phải ngốc một mình, thứ này hẳn là có thể bảo vệ cho cô bé ở một trình độ nhất định đi?
Nghĩ xong, Diệp Phồn Tinh nhắm mắt, hài lòng đi ngủ.
***
Buổi sáng hôm sau Diệp Phồn Tinh bị đồng hồ báo