Khóe môi còn lưu lại xúc cảm mềm mại, khiến Lộ Thâm ẩn ẩn có cảm giác bị chòng ghẹo.
Nhưng thái độ Diệp Phồn Tinh quá tự nhiên, hắn trầm mặc một lát, áp xuống mất tự nhiên trong lòng.
Cô ấy khả năng chỉ lo nói chuyện không nghĩ nhiều như vậy đi.
Nghĩ vậy, Lộ Thâm đem câu Vương Kiến Nam nói "Phồn Tinh hình như thích anh" ra sau đầu. Hắn ừ một tiếng rồi nói: "Em muốn ăn cái gì không? Tôi bảo bà nội chuẩn bị."
"Tôi muốn ăn sườn heo chua ngọt, khoai tây xào, còn có thịt kho đậu phụ."
Diệp Phồn Tinh vẫn luôn quan sát phản ứng của hắn, ngoài miệng thì nói thế nhưng trong lòng nổi lên bong bóng màu hồng. Hắn không lộ vẻ ghét bỏ cũng không bảo cô lần sau không được làm vậy, điều này chứng minh cái gì? Chứng minh hắn không ghét sự thân cận của cô!
Ha ha ha, quá tốt!
Diệp Phồn Tinh mắt hạnh hơi đổi, quyết tâm không ngừng cố gắng, khiến Lộ Thâm sớm ngày quen với sự động chạm của cô.
Nhưng mà mới bắt đầu cũng không thể thể hiện quá rõ, cô nhẫn, cuối cùng vẫn nhịn được cảm giác ngo ngoe rục rịch trong lòng, không làm gì thêm.
Chờ tan học xong, cô nương theo động tác đứng dậy, cố ý đá vào bàn, lảo đảo ngã lên người hắn.
"Cẩn thận chút."
Kết quả còn chưa chạm được vào người Lộ Thâm đã bị hắn giơ tay đỡ.
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh rất tiếc nuối.
Cô vừa rồi ngắm nửa ngày mới tìm được vị trí tốt như thế.
Nhưng mà hắn đỡ cô cũng coi như động chạm thân thể nhỉ, cô rất nhanh thu hồi mất mát trong lòng, ngẩng đầu nhìn hắn dẩu miệng: "Đầu gối va vào ghế anh rồi, đau."
Thanh âm cô mềm mại, thoạt nghe rất ủy khuất. Lộ Thâm ngẩn ra, theo bản năng muốn giúp cô xoa đầu gối.
Nhưng nghĩ tới người trước mặt không giống như em gái nhà mình, hắn rất nhanh hoàn hồn nói: "Đợi một lát thì không đau nữa, em tự xoa đi."
"À." Diệp Phồn Tinh che đầu gối, cúi đầu xoa nhẹ, chờ cỗ nhức mỏi qua đi, mới nghiêng đầu chớp mắt nhìn hắn: "Anh chưa đi à?"
Ánh mắt Lộ Thâm vô ý thức dừng trên đầu gối cô: ". . . Đi rồi."
Nói xong hắn đứng dậy bước nhanh ra khỏi phòng học, để lại Diệp Phồn Tinh âm thầm cười trộm, lát sau mới cười khẽ tâm tình cực tốt đi tới nhà ăn.
Chuyện vừa rồi xảy ra trong chớp mắt, hai người Triệu Thu Tĩnh ngồi phía trước không chú ý tới, lúc này thấy Diệp Phồn Tinh vẻ mặt xuân phong đắc ý, cô mới tò mò hỏi: "Cậu đây là nhặt được tiền hay trúng vé số thế? Đột nhiên tâm trạng tốt như vậy?"
Diệp Phồn Tinh cười thần bí: "Trẻ con đừng hỏi nhiều."
Triệu Thu Tĩnh: ". . . Mình là trẻ con vậy xin hỏi lão thái thái ngài bao nhiêu tuổi a?"
"Thật không dám giấu diếm, lão thân năm nay hơn 917 tuổi, chờ thêm hơn 70 năm nữa là có thể lịch kiếp thành tiên."
". . . Sau khi dựng nước không cho phép thành tinh, cảm ơn."
Bầu trời xanh biếc, những gương mặt dào dạt thanh xuân, các mẩu đối thoại không dinh dưỡng khiến đối phương cười không ngừng, và cả trái tim xao động của thiếu nữ. . .
Hết thảy đều là khung cảnh đẹp nhất.
***
Tối nay Diệp Phồn Tinh thay đổi bộ dáng lười nhác trong quá khứ làm xong bài tập, mở hai quyển bút ký Lộ Thâm viết cho mình —— nếu đã hạ quyết tâm, cô sẽ không cho phép bản thân lùi bước.
Huống chi chỉ cần tưởng tượng tới trên mỗi con chữ này đều nặng tâm ý của hắn, cô liền cảm thấy tràn đầy sức lực.
Cua đổ hắn, cùng nhau thi đậu Hoa Đại, sau đó ở bên hắn vượt qua 4 năm đại học tốt đẹp, ngẫm thôi cũng thấy tâm hoa nộ phóng[1]!!
[1] cực kỳ vui sướng.
Diệp Phồn Tinh cười tủm tỉm hôn hôn hai quyển notebook, sau đó thu hồi suy nghĩ, chú tâm cắm đầu vào học.
Trình độ học bá quả nhiên không phải để trưng, Lộ Thâm viết bút ký cho cô cực kỳ hữu dụng. Những cái không hiểu trước đó, lười suy nghĩ, sau khi được hắn phân tích lại trở nên rất dễ hiểu.
Diệp Phồn Tinh dần dà tìm được thú vị trong học tập, học hành cũng càng ngày càng có hiệu suất.
Đương nhiên song hành với nỗ lực học tập là kế hoạch cua trai.
Mấy ngày sau ở trường học, Diệp Phồn Tinh nghiêm túc nghe giảng đồng thời không quên kế hoạch trêu chọc Lộ Thâm.
Từ việc vô tình chạm tay, vỗ lưng đến vô ý chạm vào mặt, kĩ thuật diễn của Diệp Phồn Tinh càng ngày càng thuần thục.
Mấu chốt là dường như Lộ Thâm đã bắt đầu quen với hình thức ở chung như vậy.