Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới Lộ Thâm đột nhiên sẽ hỏi như thế.
Cô sợ ngây người, phản ứng đầu tiên là: Con mẹ nó, bại lộ?!!!
Phản ứng thứ hai là: Khoan tại sao lại bại lộ? Nói trắng ra như kia là sao?!
Phản ứng thứ ba là: Phải làm sao đây? Có nên thừa nhận hay không?
Vì chưa kịp chuẩn bị tâm lý, cô cực kỳ khẩn trương, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch, trong đầu một mảnh hỗn loạn, không biết nên trả lời ra sao.
Đến khi thấy sự bối rối hoảng hốt trên khóe môi Lộ Thâm, Diệp Phồn Tinh mới nhận ra một điều.
Hắn có vẻ không vui.
Vì cô thích hắn nên khiến hắn cảm thấy bối rối ư?
Còn có vì sao hắn lại hỏi trắng ra như thế, là vì muốn nghe đáp án của cô sau đó chính thức từ chối cô sao?
Trái tim loạn nhịp vì ý niệm này mà trở lại bình tĩnh, khuôn mặt phiếm hồng cũng vì thế mà trong nháy mắt tái nhợt.
Diệp Phồn Tinh ngơ ngác nhìn Lộ Thâm, câu "đúng vậy, tôi thích anh" đúng lý hợp tình như vậy cũng nghẹn trong họng.
Cô cảm thấy thở không nổi, trong lòng mất mát trào dâng, nhưng muốn cô vì vậy mà từ bỏ ư?
Sao mà được.
Diệp Phồn Tinh nắm chặt hai tay, đôi mắt giả bộ bị hắn làm cho kinh ngạc: "Anh, anh vừa nói gì? Tôi thích anh? Không phải, đại ca à anh cũng quá tự luyến đi? Anh căn bản không phải loại hình tôi thích!"
. . . Cô nhất định không biết, biểu tình của mình lúc này có bao nhiêu khoa trương, ngữ khí có bao nhiêu cố tình.
Lộ Thâm dời tầm mắt, trong lòng có loại tư vị không nói rõ.
Hắn trầm mặc, đang muốn nói rõ ràng với cô, thì phía sau truyền tới một thanh âm thấp thỏm, kinh hỉ: "Tiểu Thâm?"
Lộ Thâm quay đầu nhìn, một người phụ nữ trang điểm nhạt, khí chất ưu nhã.
Người phụ nữ nọ thoạt nhìn ba bốn mươi tuổi, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, bảo dưỡng không tồi.
Bà mặc một cái áo khoác nhung màu nâu tối cắt may hoàn mỹ, chân mang giày cao gót cùng màu, khuôn mặt trang dung nhàn nhạt, tóc dài, nhìn qua thật dịu dàng tinh xảo.
Lúc này hai mắt bà ửng đỏ, cẩn thận nhìn Lộ Thâm, bộ dạng muốn tới gần nhưng lại không dám.
Lộ Thâm nhìn rõ khuôn mặt bà, sắc mặt thay đổi.
"Là bà?!"
Khuôn mặt này trong trí nhớ đã trở nên mơ hồ nhưng giờ phút này trong nháy mắt rõ ràng. Lộ Thâm không còn tâm trí nói chuyện với Diệp Phồn Tinh, xoay người, ánh mắt hung ác nhìn thẳng người kia.
"Bà tới làm gì? Xem ba tôi đã chết hay chưa à?"
Giọng nói hắn lạnh lẽo khiến người sợ hãi, khí lạnh bắn ra bốn phía, là bộ dạng Diệp Phồn Tinh chưa từng thấy qua.
Cô thấy hắn thân thể căng chặt, tay nắm chặt, tựa như ngay sau đó sẽ công kích người phụ nữ kia.
Diệp Phồn Tinh kinh ngạc, bỗng nhiên nhớ tới Lộ Ninh từng nói: "Anh trai nói, mẹ em từ khi em còn rất nhỏ đã sinh bệnh lên thiên đường. Chỉ là bà nội cùng mọi người lại nói mẹ em bỏ em, anh trai cùng ba ba, chạy theo người đàn ông khác. Thế nên ba mới biến thành bộ dạng như hiện tại. . ."
Người phụ nữ này, chẳng lẽ chính là mẹ Lộ Thâm?
Người phụ nữ nọ sắc mặt áy náy pha lẫn hoảng loạn mở miệng: "Không phải, Tiểu Thâm, mẹ, mẹ tới xin lỗi. Chuyện lần trước là mẹ sai nhưng mẹ thật sự không biết ba con sẽ. . ."
"Mẹ, rất xin lỗi, mẹ chỉ là quá nhớ con và Ninh Ninh. . ."
"Mẹ tôi đã chết lâu rồi." Lộ Thâm ánh mắt lạnh lẽo, ngữ điệu vô cùng châm chọc, y như một con dao sắc bén vừa ra khỏi vỏ, sắc đến mức khiến người ta không dám nhìn vào.
"Về phần bà, từ chỗ nào tới thì lăn về đi, đừng chạy tới đây làm bẩn mắt tôi. Nếu không tôi cũng không thể bảo đảm, bản thân liệu có phát điên mà làm ra chuyện giết người gì đó hay không."
Người phụ nữ nọ, cũng chính là mẹ Lộ Thâm Ôn Ngọc Trân bị giọng nói hung ác của hắn dọa sợ, ngay sau đó đôi mắt bà đỏ lên.
"Rất xin lỗi, Tiểu Thâm, rất xin lỗi, mẹ biết mẹ có lỗi với ba con, cũng có lỗi với hai anh em con. Nhưng mẹ. . . nhưng mẹ hai lần này tới, thật sự không có ý gì khác, mẹ chỉ là nghe nói. . . nghe nói các con không tốt nên muốn tận hết khả năng bồi thường cho các con, để các con sống tốt lên đôi chút."
Bà vừa nói vừa run rấy lấy ra chi phiếu trong túi, cẩn thận đưa cho Lộ Thâm: "Còn có chuyện của ba con, mẹ thực sự rất rất xin lỗi. . ."
"Cút."
"Tiểu Thâm. . ."
"Tôi nói cút!" Hai mắt Lộ Thâm đỏ tươi ngẩng đầu, cắn răng phun ra từng câu từng chữ: "Nếu không cút, tôi sẽ động thủ."
Ôn Ngọc Trân bị hận ý không thể tiêu tan nơi đáy mắt hắn dọa sợ, bà cứng đờ đứng tại chỗ một lúc, cuối cùng đầy mặt tang thương xoa nước mắt rời đi.
Chỉ là trước khi rời đi vẫn không từ bỏ ý định, thấp giọng để lại một câu: "Nếu con có yêu cầu gì thì hãy tới tìm mẹ."
Lộ Thâm gắt gao nhìn chằm chặp bóng bà ta, một lúc sau vẫn là nhịn không được đá thật mạnh vào cột đèn bên cạnh.
Đèn đường đột nhiên lay động nhẹ, phát ra tiếng vang.
Vẫn luôn không nói chuyện Diệp Phồn Tinh hoảng sợ: “Lộ Thâm? Anh, anh không sao chứ?”
Lộ Thâm lúc này mới nhận ra cô còn chưa đi.
Hắn thân mình bỗng nhiên cứng đờ, dồn dập mà thở hổn hển mấy hơi thở, sau đó đột nhiên nói: "Có muốn biết vì sao ba tôi lại tê liệt, vì sao biến thành bộ dạng như bây giờ không?"
Diệp Phồn Tinh ngẩn ra, cô đương nhiên muốn biết, nhưng trực giác nói cho cô rằng hiện tại chưa phải lúc nghe đáp án.
Cô theo bản năng lắc đầu, nhưng Lộ Thâm không cho cô cơ hội mở miệng từ chối. Hắn vô lực tựa vào cột đèn, rũ đầu nhắm mắt, dùng loại ngữ khí châm chọc mà bình tĩnh kể lại chuyện xưa của cha mẹ mình.
Hóa ra ba của Lộ Thâm Lộ Thiệu Sơn và mẹ hắn Ôn Ngọc Trân đều từng là giáo viên Nhị trung. Hai người một là giáo viên thể dục, một là giáo viên tiếng anh, vừa là vợ chồng vừa là đồng nghiệp.
Tuy gia cảnh không đặc biệt giàu có, nhưng hai vợ chồng có thu nhập ổn định, hơn nữa cảm tình không tồi, cuộc sống của một nhà bốn người vô cùng hạnh phúc.
Biến cố phát sinh vào kì nghỉ hè năm Lộ Thâm mười một tuổi.
Ngày hôm đó Lộ Thiệu Sơn đi dạy thay, ngoài ý muốn phát hiện ra một cô gái nhỏ trong lớp có thương tích trên đùi.
Vết thương cũ mới đan xem thoạt nhìn vô cùng đáng sợ, hiển nhiên không phải một chốc có thể tạo thành.
Lộ Thiệu Sơn kinh hãi, ngay sau đó ý thức được đứa nhỏ này rất có thể đã bị bạo lực gia đình, vì vậy gọi cô tới hỏi thăm.
Nhưng cô gái nhỏ này vô cùng nhút nhát, hơn nữa có thể là vì bị người dùng bạo lực với mình uy hiếp nên Lộ Thiệu Sơn hỏi nửa ngày cũng không dám nói thật.
Ông đành