"Mới vừa tan." Lộ Thâm nỗ lực bỏ qua nửa câu sau của Diệp Phồn Tĩnh: "Có việc?"
Diệp Phồn Tinh cười hì hì: "Nhớ anh thì có tính là có việc không?"
Lộ Thâm: ". . . Không tính, không có việc gì thì tôi cúp đây."
"Đừng đừng đừng! Em nói là được ấy gì!"
Diệp Phồn Tinh không bỡn cợt hắn nữa, thu liễm ý cười lại nói: "Vừa rồi, ba em đột nhiên. . . em cũng không biết nên nói thế nào nữa, xem như là quan tâm em một chút?"
"Anh cũng biết tính tình ông ấy, lúc nào cũng đối đãi với em như thuộc hạ, hôm nay cũng không biết trúng gió phương nào, cư nhiên sắm vai cha già hiền từ rồi. . ."
"Ai da, dù sao em cũng thấy thật kì quái!"
Cô lẩm bà lẩm bẩm, thanh âm vui mừng lại mang theo chút mờ mịt, tựa như một con mèo chưa từng ăn cá, nay đột nhiên được một chậu cá to đùng, trong lúc nhất thời không biết có nên ăn hay không.
Lộ Thâm bước chân hơi ngừng lại, ngữ khí không tự giác hòa hoãn một ít: "Đây có gì kì quái, ông ấy dù sao cũng là ba em."
"Chỉ là trước đây ông ấy chưa bao giờ làm vậy."
Diệp Phồn Tinh ngày thường không nói chuyện gia đình cho người khác, nhưng lúc này lại mạc danh muốn chia sẻ cho hắn cuộc sống của mình.
Cô ngẩng đầu nhìn vầng trăng khuyết nửa trên bầu trời, nhẹ nhàng kể lại quá khứ của mình cho hắn nghe.
"Khi còn nhỏ ông ấy rất bận rộn, em luôn không nhìn thấy mặt ông ấy. Cho dù ngẫu nhiên gặp mặt, ông ấy cũng không như những người cha khác ôm em, dỗ dành em, càng đừng nói đưa em ra ngoài chơi."
"Trong ấn tượng của em, ông ấy luôn mặt không biểu tình, cao cao tại thượng, cho dù nói chuyện với mẹ em cũng ít khi cười."
"Nhưng em rất muốn thân cận ông ấy, bởi vì ông ấy trong miệng mẹ là một sự tồn tại hoàn mỹ. Mẹ em luôn nói, ba con rất lợi hại, so với ba của bạn bè con đều mạnh mẽ hơn nhiều. Ông ấy cũng rất yêu con, chỉ là con còn quá nhỏ, ông ấy sợ sẽ làm tổn thương con."
"Em tin mẹ sẽ không gạt em, vì thế mỗi lần em đều chủ động thân cận ông ấy. Ông ấy sẽ không mất kiên nhẫn chỉ là bị động tiếp thu, chưa từng chủ động biểu đạt cái gì, nhiều nhất là bảo bí thư mua quà tặng cho em hoặc mẹ, đi một chút hình thức như thế."
"Nhưng dù vậy em vẫn rất vui, thẳng đến khi mẹ em tự sát qua đời em mới từ nhật ký của mẹ hiểu rõ chuyện xưa của họ. . . rốt cuộc em không còn cách nào thân cận ông ấy nữa."
Nói đến đây Diệp Phồn Tinh trầm mặc trong chốc lát: "Em bắt đầu hận ông ấy, em cảm thấy ông ấy lãnh khốc vô tình hại chết mẹ em, em nói những lời khó nghe với ông ấy, nhưng ông ấy chưa bao giờ tức giận. Chỉ mặc kệ em khóc lóc mắng chửi, có một hôm khó có lần chủ động bế em lên, nói với em một tiếng rất xin lỗi."
"Nhưng cũng chỉ có một lần ấy mà thôi. Sau đó ông ấy cưới mẹ kế cho em, quan hệ của chúng em càng thêm tệ, em cảm thấy ông ấy phản bội mẹ, phản bội em, vì thế lúc nào em cũng đối nghịch với ông ấy và dì Đồng, chỉ là. . ."
Không biết nghĩ tới cái gì, Diệp Phồn Tinh đột nhiên không nói nữa. Lộ Thâm nhớ tới ngày đó ở cục cảnh sát nhìn thấy bộ dạng của Diệp Tấn Thành, nhướng mày suy đoán.
"Chỉ là ông ấy chưa từng vì chuyện này mà tức giận với em đúng không?"
". . . Ừ."
Diệp Phồn Tinh lúc này mới nhận ra, hóa ra mình từng tùy hứng như vậy, cũng từng được người khác bao dung.
Lại nghĩ tới hành động của Diệp Tấn Thành ở sự kiện Ôn Trác Vũ, chóp mũi cô bỗng cay cay, oán giận nhiều năm nơi đáy lòng rốt cuộc phóng thích ra.
Cô vẫn luôn cảm thấy ba không yêu cô, nhưng hóa ra, trong lòng ông cũng để ý tới cô con gái này ư?
Đại khái đoán được cô đang nghĩ gì, Lộ Thâm lại nói: "Ba em hẳn là tính cách nội liễm, không hiểu biểu đạt."
Diệp Phồn Tinh hoàn hồn trầm mặc một lát, chớp chớp đôi mắt ướt át nở nụ cười: "Anh đang an ủi em à?"
Lộ Thâm: ". . . Tôi chỉ là việc nào ra việc ấy."
"Được rồi, nam thần nói gì cũng đúng."
Trong thanh âm thiếu nữ trong trẻo tràn đầy dung túng ngọt ngào, Lộ Thâm bất đắc dĩ cảm thấy bên tai có chút nóng lên.
Hắn xoa mi tâm, nhịn không được gọi tên cô: "Diệp Phồn Tinh."
"Ơi, trưởng quan có gì muốn phân phó."
". . . Ngậm cái miệng của em lại đi, tôi cúp đây."
Diệp Phồn Tinh mặt dày vô sỉ tỏ vẻ: "Không có hôn chúc ngủ ngon, không cho tắt."
Lộ Thâm đã thói quen cô thỉnh thoảng nói ra mấy câu kinh người, mí mắt giật giật bình tĩnh tỏ vẻ: "Trong mơ cái gì cũng có, mau đi tắm rồi ngủ đi."
Nói xong không đợi nàng kháng nghị liền treo điện thoại.
Diệp Phồn Tinh: “. . .”
Diệp Phồn Tinh không