Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới cha già nhà mình đột nhiên tiến vào, cô nhanh chóng buông Lộ Thâm ra, hai má ửng đỏ.
"Ba, ba, sao ba vào mà không gõ cửa!"
". . . Cửa không khóa."
Tuy là con gái nhà mình động tay trước nhưng Diệp Tấn Thành nhìn tư thái khó gặp của cô và thiếu niên chướng mắt trên giường, trong lòng sốt ruột cực kỳ.
Ông cố nén cay đắng nơi đáy lòng đi vào phòng, giọng điệu nhạt nhẽo: "Ba bảo lão Vương đi nhà hàng phụ cận mua đồ ăn cho các con, chắc ông ấy cũng sắp về rồi, con mau xuống lầu đón ông ấy đi, ông ấy không biết số phòng."
Chưa dứt lời bụng Diệp Phồn Tinh đã tán đồng kêu hai tiếng —— bây giờ đã quá chiều, hôm nay cô đi gấp còn chưa ăn sáng nên đã sớm đói. Chỉ là vì lòng luôn treo trên người Lộ Thâm nên lúc trước không cảm thấy gì.
Lúc này nghe Diệp Tấn Thành nói xong, Diệp Phồn Tinh có chút động lòng, sau đó mới nói: "Cần gì phải đón ạ, con nhắn số phòng cho chú ấy là được mà."
Diệp Tấn Thành: ". . . Bệnh viện rộng, nhiều phòng, chờ ông ấy tự tìm xong thì đồ ăn lạnh rồi, con vẫn nên đi đón đi."
Diệp Phồn Tinh không quá vui vẻ, hiện tại cô chỉ muốn một bước cũng không rời Lộ Thâm. Hơn nữa cha già của cô vẫn luôn không thích Lộ Thâm, vừa rồi còn thấy một màn kia, cô thật sự không yên tâm để hai người cùng một chỗ.
Nhưng lúc này Lộ Thâm lên tiếng: "Chú nói đúng đấy, Phồn Tinh, em đi đi, đúng lúc anh cũng đang đói."
Diệp Phồn Tinh nghe vậy mới không tình nguyện đồng ý, tuy vậy trước khi đi vẫn không yên tâm dặn dò một câu: "Ba à ba không được làm gì Lộ Thâm đâu đấy, anh ấy đang bị thương."
Diệp Tấn Thành: ". . ."
Diệp Tấn Thành nhìn là biết trái tim con gái đã treo lên người con sói con này rồi, thái dương giật giật, mặt càng thêm đen: "Ba trong mắt con là người vô lý như vậy ư?"
"Đương nhiên là không ạ." Diệp Phồn Tinh bị ông nhìn có chút chột dạ, vội cười gượng, vỗ mông ngựa: "Con chỉ là thuận miệng thôi, Diệp tổng trái tim rộng lớn tựa biển, anh minh cơ trí, khẳng định không làm ra chuyện bắt nạt kẻ nhỏ yếu đâu ha?"
Diệp tổng trái tim rộng lớn tự biển, anh minh cơ trí: ". . ."
Lộ Thâm đột nhiên bị "nhỏ yếu": ". . ."
Trong lúc nhất thời hai người dở khóc dở cười, cái loại hiểu rõ lẫn nhau mà không nói này khiến không khí cứng đờ trong phòng tan ra không ít.
"Phồn Tinh rất thích cậu."
Đợi Diệp Phồn Tinh ra ngoài xong, Diệp Tấn Thành mở miệng trước, đồng thời cặp mắt đen nhánh sâu thẳm không thấy đáy đạm nhiên mà sắc bén nhìn thẳng Lộ Thâm.
Lộ Thâm biết ông cố ý đuổi Diệp Phồn Tinh đi để nói chuyện với mình, hắn cũng đại khái đoán ra một ít, nghe vậy hơi ngừng, không tránh né mà ngẩng đầu đón nhận ánh mắt ông.
"Cháu cũng rất thích em ấy."
"Thích là thứ không có hạn sử dụng, cũng không có bất luận một giá trị thực tế nào."
Diệp Tấn Thành chậm rãi đi đến bên giường bệnh, từ trên cao nhìn xuống thiếu niên nọ, ngữ khí lạnh đạm mang theo cảm giác áp bức: "Vậy nên tôi càng muốn biết là, ngoài hai chữ hư vô mờ mịt này, cậu còn có thể cho con bé cái gì?"
Lộ Thâm ngẩn ra, không lập tức đáp lại.
"Quần áo ngày thường của Phồn Tinh, tùy tiện một cái ít nhất cũng lên tới 4 con số. Nhà hàng con bé thích nhất không có thẻ hội viên giá trị 5 con số thì không được vào."
"Sinh nhật năm trước của con bé, quà tặng nhận được không phải túi xách phiên bản giới hạn toàn cầu thì cũng là trang sức xa xỉ, thậm chí ông ngoại con bé còn trực tiếp tặng một đống biệt thự bên bờ biển. . ."
Diệp Tấn Thành không nhanh không chậm mà nói, thần sắc bình tĩnh, không chút châm chọc. Nhưng chính loại giọng điệu trần thuật sự thật này mới càng khiến người ta nan kham.
Lộ Thâm cứng ngắc, đôi tay không tự chủ siết chặt.
Diệp Tấn Thành hai mắt đen tối nhìn hắn, tiếp tục nói: "Những điều tôi nói là cuộc sống hằng ngày của Phồn Tinh từ khi sinh ra cho tới nay. Đối với một nửa tương lai của con bé, tôi không yêu cầu người đó có thể cho con bé tùy tâm sở dục hơn hiện tại, nhưng ít ra không thể kém hơn."
"Con bé là Diệp gia đại tiểu thư, là hòn ngọc quý trên tay Diệp Tấn Thành tôi, tôi không thể, cũng tuyệt đối không cho phép con bé rơi vào tình cảnh không mua nổi quần áo, không mua được đồ ăn mình muốn, còn phải vì cuộc sống mà suy tính trước sau, bôn ba chật vật không ngừng."
"Nói như vậy có lẽ hơi hợm hĩnh, nhưng Lộ Thâm à, tự cậu chắc cũng rõ ràng, một kẻ hai bàn tay trắng nợ nần ngập đầu như cậu, không xứng với Phồn Tinh nhà chúng tôi."
Những lời cuối này của Diệp Tấn Thành tựa như chiếc búa nặng nề gõ mạnh vào lòng Lộ Thâm.
". . . Cháu hiểu." Thiếu niên rũ mắt, một lát sau nói: "Hiện tại cháu không xứng, nhưng không chắc về sau vẫn không xứng. Chú à, cháu còn trẻ, còn nhiều sức lực vì tương lai liều mạng."
Diệp Tấn Thành lãnh đạm: "Thì sao? Ai biết cái về sau của cậu là 3 năm, 5 năm hay 10 năm? Huống chi lỡ như cậu mãi không thành công thì sao, chẳng lẽ cậu muốn Phồn Tinh chờ cậu cả đời."
Diệp Tấn Thành nói quá mức chân thật trực tiếp, Lộ Thâm nghe có chút không khỏe. Nhưng sau khi gặp Diệp Phồn Tinh, từ tận cõi lòng hắn đã không nghĩ tới buông tay —— trừ phi cô không cần hắn nữa, không muốn ở bên hắn nữa.
Đối với tương lai, bản thân hắn đã có kế hoạch, bởi vậy dù lúc này cảm xúc của mình bị ảnh hưởng nhưng trong tâm cảnh hắn không hề thay đổi, ngược lại trầm mặc một lát, nâng đôi mắt tràn đầy ý chí chiến đấu sắc bén: "Nhiều nhất là 3 năm, cháu sẽ cho ngài thấy thành ý của cháu, cũng sẽ cho ngài biết cháu quý trọng Phồn Tinh tới nhường nào, một chút cũng không kém ngài."
"Về phần có đồng ý chờ cháu hay không, đồng ý chờ cháu bao lâu, đây là quyết định của Phồn Tinh. Mặc kệ đáp án của em ấy là gì, cháu cũng tôn trọng em, hy vọng chú cũng như cháu."
Diệp Tấn Thành bất thình lình bị đáp trả: ". . ."
Nhãi ranh!
Còn rất ngông cuồng!
Ông hơi nheo mắt, cười lạnh: "Tuổi còn trẻ nhưng khẩu khí thật không nhỏ. Chưa cần nói nội trong 3 năm ngắn ngủi cậu có thể làm ra thành tích gì, chỉ nói đến mười ngày nữa là thi đại học, với cái thân thể này cậu có thể làm gì?"
Tay Lộ Thâm bị ảnh hưởng tới dây thần kinh, trước ngực cũng bị chém vài dao không cạn, trong khoảng thời gian ngắn đừng nói là tham gia thi đại học, chính là muốn xuống giường cũng khó.
Lộ Thâm trầm mặc, thản nhiên nói: "Cháu định năm sau thi lại."
Thi đại học với hắn mà nói rất quan trọng nhưng Hầu Tử và người nhà càng quan trọng hơn cả, vậy nên dù tâm trạng có phần nặng nề nhưng Lộ Thâm tiếp nhận rất nhanh. Chỉ là chuyện này vẫn chưa nói với Diệp Phồn Tinh. . .
Nhớ tới khuôn mặt đầy khát khao của cô khi nói muốn thi cùng một trường, muốn ngày ngày ở bên nhau với mình, Lộ Thâm có chút lo lắng —— cô khẳng định sẽ rất thất vọng.
"Thi lại không có vấn đề nhưng sẽ muộn mất một năm, cậu muốn lãng phí thời gian như vậy ư?"
Diệp Tấn Thành nói khiến Lộ Thâm hoàn hồn: "Không lãng phí. Nội dung học cao trung cháu đã học xong rồi, ở nhà ôn tập là được, không cần tới trường. Như vậy cháu sẽ có thời gian làm việc khác."
"Việc khác? Ý cậu là kiếm tiền nuôi gia đình?"
Không đợi Lộ Thâm đáp, Diệp Tấn Thành tựa như trào phúng nhếch mép: "Thật ra tôi không đồng ý cậu và Phồn Tinh bên nhau, không phải vì gia cảnh cậu không tốt mà là vì cậu không chỉ gia cảnh không tốt mà