Cuộc sống như vậy giằng co mấy tháng trời, mãi cho đến tháng chín năm sau mới tuyên bố kết thúc.
Vì Lộ Thâm đỗ J đại, thành học đệ khác khóa của Diệp Phồn Tinh, nên cuối cùng thì hai người cũng có thể giống như trước đây, mỗi ngày cùng dắt tay nhau chậm rì rì đi ở vườn trường.
Mà những kẻ từng vì bằng cấp của Lộ Thâm và quan hệ của hắn với Diệp Phồn Tinh mà coi khinh chửi bới Lộ Thâm, cũng trên công việc không ít lần ngáng chân hắn. Cuối cùng cũng nhận thức được rằng thiếu niên này, không chỉ có túi da đẹp hơn người khác mà còn ưu tú hơn bọn họ, quãng đường hắn đi được xa hơn họ rất rất nhiều.
Đương nhiên những người đó nghĩ gì, Lộ Thâm trước đây không thèm để ý, bây giờ cũng khinh thường để tâm. Thi được đại học, chọn được ngành như ý, hắn một bên đi học, một bên lợi dụng kinh nghiệm làm việc tích lũy ở Diệp thị trong một năm nay, làm nên sự nghiệp thuộc về mình.
Đại học năm 2 học kỳ 2, hắn và bạn học cùng nhau sáng lập nên công ty đầu tư mạo hiểm của riêng mình và kiếm được xô vàng đầu tiên.
Đại học năm 4, quy mô công ty bắt đầu mở rộng, vào ngày tốt nghiệp năm ấy, hắn như hứa hẹn trả lại 200 vạn cả gốc lẫn lời cho Diệp Tấn Thành.
Khi Diệp Tấn Thành nhận được cú điện thoại của Lộ Thâm, ông không hề ngoài ý muốn, trầm mặc đôi chốc, ngữ khí nhàn nhạt tiếp nhận chuyển khoản của chàng trai, trong mắt hiện lên tán thưởng nhè nhẹ.
Con gái ông, chung quy vẫn không nhìn nhầm người.
Cùng năm ấy, Diệp Phồn Tinh tốt nghiệp được một năm, đã trở thành kiến trúc sư mới nổi có chút danh tiếng trong nghề, giờ phút này đang đứng nơi vườn trường quen thuộc, nhìn thiếu niên đã rút đi toàn bộ ngây ngô thuở đầu, càng thêm anh tuấn thành thục, từng bước từng bước tới gần.
Khi hắn bước đến, cô giống như chim nhỏ vỗ cánh bay về phía Lộ Thâm.
"Chúc mừng bạn học Lộ A Thâm thuận lợi tốt nghiệp! Hãy nhận lấy nụ hôn chúc mừng từ học tỷ Diệp Tiểu Tinh nào!"
Lộ Thâm cười khẽ, giang đôi tay ôm lấy cô vào lòng. Dưới cái nhìn chăm chú hâm mộ không thôi của mọi người, cúi đầu hôn cô: "Cảm ơn học tỷ, lại thêm một cái?"
Diệp Phồn Tinh cười hì hì đẩy hắn ra: "No no no, làm người không thể quá tham lam nha."
Lộ Thâm không miễn cưỡng, xoa nhẹ khuôn mặt cô rồi lôi kéo tay cô chậm rãi ra khỏi trường: "Đói bụng không? Đi ăn cơm nhé?"
Diệp Phồn Tinh vỗ vỗ bụng: "Đang chờ anh nè. Nhưng mà ăn cái gì đây?"
Lộ Thâm nghiêng đầu nhìn cô: "Em muốn ăn gì?"
Diệp Phồn Tinh nghĩ nghĩ, có chút tiếc nuối nói: "Em muốn ăn đậu phụ ở cửa hàng lẩu Tứ Xuyên-Trùng Khánh ngoài cổng, khoai tây chua cay, còn có gà cay! Nhưng mà vừa nãy em nhìn thì nhà họ hôm nay không mở. . ."
Tiệm cơm kia là một nơi bọn họ thường xuyên ghé ăn hồi đại học, Diệp Phồn Tinh vốn nghĩ hôm nay sẽ đi cùng Lộ Thâm ăn, đáng tiếc nhà chủ có đám cưới, không mở cửa.
"Có gì đâu,