"Ừ, vừa trở về, cháu vừa mới tan học?"
"Dạ, cháu cũng vừa vào nhà."
Đồng Mỹ Lệ cùng người đi dạo phố, mua không ít đồ, Đồng Khả Hân thấy tâm tình cô ta tốt, liền đem mong muốn được chuyển tới trường tư nhân quý tộc nói ra.
Đồng Mỹ Lệ nghe xong, tươi cười trên mặt tức khắc biến thành kháng cự cùng khó hiểu: "Đứa nhỏ này, sao lại nghĩ tới chuyện này? Chúng ta không phải đã nói rồi sao, 3 năm học này, cháu thành thật mà ở Nhị Thượng. Chờ tới khi kết thúc kỳ thi đại học, lại xem xét đi du học tốt hay tiếp tục ở quốc nội."
Nguyên lai ý niệm chuyển trường của Đồng Khả Hân đã có từ lâu, cô cũng đã nhắc qua với Đồng Mỹ Lệ. Chỉ là Đồng Mỹ Lệ mọi khi rất đau cô lại không biết vì sao không đồng ý.
Đồng Khả Hân không rõ vì sao, cô âm thầm nhíu này, châm chước từ ngữ rồi mở miệng: "Chính là cô à, chị Phồn Tinh cũng là học sinh trường tư nhân, nếu cháu chuyển tới thì về sau liền trở thành chị em khóa trên khóa dưới. Cô cũng biết chị ấy tựa hồ có chút hiểu lầm với cháu, cháu nghĩ nếu tiếp xúc nhiều thêm, quan hệ giữa hai người chúng ta sẽ trở nên tốt hơn, như vậy cô bị kẹp giữa cũng bớt khó xử."
"Mặt khác, thành tích của cháu còn ổn, chỉ riêng Tiếng Anh tương đối yêu, giáo viên dạy Anh của cháu giảng bài tốc độ lại nhanh, cháu theo có chút không kịp. Nghe nói ở trường tư nhân, giáo viên tiếng Anh phần lớn là du học nước ngoài về, cũng có nhiều người từ nhỏ đã biết song ngữ, nếu có thể thường xuyên cùng họ giao lưu, cháu tin là thành tích cháu sẽ có thể. . ."
"Thành tích tiếng Anh không theo kịp, cô có thể mời giáo viên cho cháu, không cần phải chuyển tới trường tư nhân."
Đồng Mỹ Lệ không đợi cô nói xong liền lắc đầu.
"Nha đầu Phồn Tinh kia, từ ngày thứ hai cô gả tới đây liền biết không có khả năng nó coi coi là mẹ. Nói thật, cô cũng không muốn đem nó như con gái thân sinh cho nên mới bảo trì khoảng cách, quan hệ nước sông không phạm nước giếng, không cần quá thân cận. Còn về chuyện khó xử này kia, cô cũng đã quen, dù sao ba nó vẫn còn, không tới lượt cô quản giáo."
"Nhưng dượng khẳng định hi vọng hai người hòa hợp ở chung. . ."
Thấy cháu gái chưa từ bỏ ý định Đồng Mỹ Lệ có chút bất đắc dĩ, do dự một lát mới hạ giọng: "Đứa nhỏ này, được rồi, cô nói cho cháu biết, cô không cho cháu đi trường kia là bởi vì có đại sư tính qua, trường học kia phong thủy không tốt, đặc biệt xấu!"
Đồng Khả Hân: ". . ."
Trăm triệu lần không nghĩ tới Đồng Mỹ Lệ không cho cô chuyển trường lại là lí do này. Đồng Khả Hân cả người đều ngốc.
"Tuy nói tên tuổi học viện quý tốc nghe rất sang nhưng tính đến những năm gần đây đã xảy ra nhiều việc, đã chết rất nhiều học sinh a. Nào là nhảy lầu chết, nhảy hồ chết, đánh nhau chết, vô duyên vô cớ bệnh chết. . . Còn nghe nói mấy năm trước còn có án giết người liên hoàn a!"
Đồng Khả Hân: ". . ."
Đồng Khả Hân mí mắt giật giật, lấy lại tinh thần nói: "Cô à, mỗi trường học đều có loại tin đồn này, nào chắc đó là sự thật. . ."
"Như thế nào mà không thật?" Đồng Mỹ Lệ khẩn trương, sờ sờ vòng ngọc phỉ thúy nghe nói có thể trừ tà trên cổ.
"Trần gia cái lão mắt lé bên người tam thái thái cháu có nhớ rõ không? Con gái lớn nhà bà ta, từ nhỏ đến lớn chưa từng sinh bệnh, cố tình vừa thi tới trường tư nhân liền triền miên bệnh, còn bị tai nạn xe cộ. Nếu không phải Trần tam thái thái tìm đại sư tính quẻ cho nó chuyển trường thì mạng nhỏ của nó đều rơi ở nơi đó!"
Đồng Khả Hân muốn hộc máu: "Trần tam thái thái thích nói ngoa[1], cô sao lại tin lời bà ấy?"
[1] nói không đúng sự thật.
Trường tư nhân mấy năm gần đây đúng là xảy ra nhiều chuyện nhưng vấn đề không phải ở phong thủy, mà là người —— địa phương kia tụ tập toàn phú nhị đại đương nhiên sẽ không bình thường như ngôi trường đơn thuần hài hòa khác.
Tuy tất cả đều là thanh thiếu niên hơn mười sáu tuổi nhưng hoàn cảnh trưởng thành của phú nhị đại chính là phức tạp không như người thường. Điều này đã định sẵn rằng tâm tính họ sẽ thành thục hơn không như bạn cùng lứa, hoặc là nói sẽ "trải đời" hơn chút, cũng chú định sự tình bọn họ nháo ra càng khác người.
Nhưng khác người cũng không giống như cô nói là dọa người a.
"Bà ta thích nói bậy nhưng cũng không đến mức lôi con gái nhà mình ra đùa đi? Thôi, thà tin là có còn hơn là không, cô chỉ còn một cháu gái là cháu, nếu mà xảy ra chuyện, cô làm sao ăn nói với cha mẹ cháu? Cho nên, cháu ngoan đừng nhớ thương tới trường tư nhân kia nữa, được không?"
Đồng Khả Hân: ". . ."
Không được.
Nhưng nhìn bộ dạng Đồng Khả Hân hẳn là không dễ dàng thay đổi ý nghĩ, cô chỉ có thể áp xuống nội tâm bức thiết, cười gật đầu.
Đồng Mỹ Lệ lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Lại nói tiếp chuyện của con gái lớn Trần gia cô cũng đã nói qua với dượng cháu, thế mà hắn lại không những không tin còn nói cô. Ai, kệ, cô cũng đã nhắc nhở rồi, trách nhiệm mẹ kế đến đây kết thúc, con nhóc Phồn Tinh kia tương lai xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến đầu cô. . ."
Đồng Khả Hân nghe cô mình xui xẻo oán niệm, chỉ cảm thấy tâm thần và thể xác đều mệt.
Dượng cô anh minh như vậy, rốt