Diệp Phồn Tinh lao ra khỏi nhà, vừa lúc đi ngang qua một chiếc taxi liền mở cửa ngồi vào. Tài xế thấy cô ngồi xuống liền hỏi: "Cô gái, muốn đi chỗ nào a?"
Diệp Phồn Tinh hai mắt hồng hồng không hé răng, tài xế lặp lại hai lần, cô mới miễn cưỡng nói hai chữ: "Tùy tiện."
"Ai da, khó nhất chính là tùy tiện a. Như vậy đi, tôi đưa cháu đến quảng trường nhé. Ban nãy có một vị khách nói đêm nay có một khách sạn gần đấy khai trương, lúc này hẳn là rất náo nhiệt. Tôi thấy cháu tâm tình không tốt, không thì qua bên kia giải sầu?"
"Này. . . không nói gì thì tôi coi như cháu đã đồng ý nha." Tài xế là người nhiệt tình, dù không được đáp lại cũng không thấy mất hứng, ngược lại nhịn không được quan tâm: "Đứa nhỏ này, cháu có phải gặp việc khó gì không? Tôi thấy cháu đi dép lê dạy ra ngoài. . . Liệu, có cần thúc đây giúp cháu gọi cảnh sát gì đó?"
Không chỉ đi dép lê mà còn không lấy áo khoác. Lúc này Diệp Phồn Tinh tay sờ sờ áo ngắn tay của mình, hậu tri hậu giác[1] mà cảm thấy lạnh lẽo.
[1] sau khi xem xét kỹ càng mới phát hiện ra
Nhưng cô cũng không nói gì, chỉ giơ tay lau nhanh nước mắt: "Không cần ạ, cảm ơn."
"Được nha, vậy cháu có muốn nghe nhạc gì không? Tôi nói cho cháu biết, di động tôi nhiều bài hát lắm, nào là trị liệu tình thương, điều tiết tâm trạng, không khí sinh động, an tĩnh thôi miên. Tóm lại cháu muốn nghe gì tôi cũng có. Hoặc là cháu muốn nghe quảng cáo cũng được, tôi ngày thường gặp chuyện không vui đều thích nghe quảng cáo. . ."
Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Diệp Phồn Tinh biết tài xế có ý tốt nhưng ông ấy nói quá nhiều, khiến cô có chút ăn không tiêu. Vì thế cô tùy tiện tìm chỗ xuống xe, đi lung tung không có mục tiêu ở ven đường.
Lần dạo này kéo dài hơn nửa tiếng, trong lúc ấy Diệp Tấn Thành gọi cho cô vài cuộc điện thoại nhưng đều bị cô cúp máy.
Lại gọi tiếp, cô trực tiếp đem ông ta kéo đen —— đây là đầu tiên và cô cũng không muốn thấy ông ta.
Hoàn cảnh xung quanh dần dần trở nên cổ xưa, cũ kĩ, người đi đường cũng thưa thớt dần, Diệp Phồn Tinh có chút mỏi chân. Cô đứng lại nhìn trái phải, gió đêm thổi khiến tay cứng đờ, liền tìm một chỗ trạm dừng giao thông miễn cưỡng chắn gió ngồi xuống.
Sắc trời đã tối, trong trạm dừng giao thông công cộng không có người, chỉ có biển quảng cáo hình minh tinh tươi cười sáng lạn, tay giơ cốc trà sữa, nhìn cô như muốn nói: Muốn uống sao? Ai, đáng tiếc ngươi không có.
Vừa lạnh vừa đói Diệp Phồn Tinh: ". . ."
Mẹ nó ngay cả cái biển quảng cáo cũng khi dễ cô!
Phần nộ cùng ủy khuất đan xen dày đặc lệ khí, Diệp Phồn Tinh hoàn toàn không kìm được nữa, cúi đầu phủ phục thống khoái khóc lớn.
Một lúc sau khóc xong, trong lòng thoải mái hơn nhiều, lau khô nước mắt, cúi đầu nhìn di động của mình.
Còn không phải là Ôn gia sao?
Diệp Tấn Thành sợ nhưng cô không sợ, phía sau cô còn có Giang gia.
—— Giang gia là nhà ngoại của cô, cùng Ôn gia đồng dạng là con rồng gia tộc đứng đầu. Bất quá mấy năm nay Giang gia luôn hoạt động ở bên ngoài bản đồ, hiện giờ gia tộc chính đều chuyển tới thủ đô, trước mắt ông ngoại cùng cậu đều ở bên qua, dù vậy nhưng họ rất thương yêu Diệp Phồn Tinh, hai bên vẫn luôn liên lạc.
Bởi vì ông ngoại tuổi đã lớn, cậu lại bận rộn công việc nên Diệp Phồn Tinh trước nay chỉ nói chuyện tốt với họ, chuyện xấu bỏ qua, nhưng lần này, cô thực sự không nhịn được.
Ôn gia khinh người quá đáng!
Còn có Diệp Tấn Thành. . .
Diệp Phồn Tinh ngực phát đau, không hề do dự, cầm lấy di động gọi cho anh họ Giang Duyên —— Giang Duyên là con cả của cậu, lớn hơn Diệp Phồn Tinh 3 tuổi, hai người quan hệ rất tốt, tựa như anh em ruột thịt.
"Đô —— đô ——"
Cuộc gọi được thông qua nhưng không ai tiếp, Diệp Phồn Tinh đang định nói thì đột nhiên nơi nào truyền tới tiếng bước chân.
Ngay sau đó không đợi cô phản ứng, một bóng dáng thiếu niên cao gầy tựa như thiểm điện [2], cách trạm giao thông công cộng khoảng 10 mét có một chỗ đèn đường không chiếu tới tựa như bóng ma.
[2] lóe sáng, nhanh như điện.
"Ta thao, mày mẹ nó đừng có chạy!"
Tiếng hét tức muốn hộc máu cùng tiếng bước chân hỗn độn theo sát người nọ từ ngõ bóng ma vang lên, Diệp Phồn Tinh lúc này mới phát hiện ngõ nhỏ hẹp trước mắt có chuyện gì đó.
Đây là gặp phải côn đồ ẩu đả đánh nhau?
Diệp Phồn Tinh trong lòng hơi sợ, quyết đoán đứng dậy đi —— cô không muốn chọc phiền toái.
Ai ngờ vừa đi được nửa bước, phía sau đánh úp tới một trận gió lạnh, ngay sau đó Diệp Phồn Tinh cảm thấy bên hông bị níu chặt, thân mình nhẹ bẫng, cả người không chịu khống chế ngã vào lồng ngực ấm áp.
"Ngượng ngùng, giúp tôi một chút."
Là người mới vừa chạy ra từ ngõ nhỏ!
Diệp Phồn Tinh ẩn ẩn cảm thấy thanh âm có chút quen tai, nhưng lúc này cô nào còn tâm tư để ý, ngốc lặng trong nháy mắt rồi theo bản năng giãy giụa: "Tôi không —— "
"Hư." Phản quang lóe lên, thiếu niên không rõ mặt tay che miệng cô lại, áp cả người cô vào lồng ngực. Ngay sau đó, hắn cúi đầu dán bên tay cô, thanh âm không nặng không nhẹ, dường như trêu đùa nói một câu: "Thật lạnh a, bảo bối mau để tôi ôm một lát."
Diệp Phồn Tinh: ".