Một tuần làm việc cuối cùng trong chuyến đi công tác ở Tam Á đã kết thúc thuận lợi. Về đến sân bay Trùng Khánh, Mạc Hạo sắp xếp cho Vương Tuấn Khải ra bằng cửa VIP để tránh bị fan gặp được gây mất an ninh cho hành khách. Diệp Hạ kéo hành lí ra đến cửa sân bay thì bị cái lạnh buốt của thời tiết phả vào người khiến cô rùng mình. Khi đi cô cũng chẳng chuẩn bị đồ mùa đông gì nhiều vì khí hậu ở Tam Á không lạnh nên giờ sắp chết rét rồi.
Đang đứng co ro thì Vương Tuấn Khải từ đằng sau đi tới khoác áo, quàng chiếc khăn ấm áp mang mùi hương thảo mộc quen thuộc lên cổ cô kèm với đó là giọng nói của anh: “ Anh đưa em về ”. Rồi anh lấy hành lí của cô kéo đi về phía chiếc xe Lamborghini màu trắng đỗ phía trước. Diệp Hạ vội vàng chạy theo anh trước ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Thấy anh đi đến gần một anh chàng thanh niên từ trong xe bước ra: “ Chìa khóa xe đây ạ ”.
Vương Tuấn Khải: “ Cảm ơn, mọi người vẫn còn ở đằng kia đấy ”.
Ngồi trên xe Diệp Hạ tò mò hỏi: “ Xe của anh ? Em nhớ lần trước lúc anh đưa em về là BMW mà ”.
“ Ừm ”.
Bầu trời ban đêm ở thành phố Trùng Khánh thật yên bình và đẹp. Ngoài cửa sổ xe từng khung cảnh rực rỡ vụt qua, những bông tuyết nhỏ lặng lẽ rơi trong màn đêm náo nhiệt.
Chẳng mấy chốc xe đã đến trước chung cư, Vương Tuấn Khải quay sang nhìn Diệp Hạ thì thấy cô đang an tĩnh ngủ. Hôm nay là một ngày bận rộn và vất vả đến lúc gần đến giờ lên máy bay công việc mới kết thúc vì thế anh không nỡ gọi cô dậy.
Một lúc sau, . . . Diệp Hạ mới uể oải tỉnh dậy. Cô đưa tay lên xem giờ ở đồng hồ đeo tay. 11h30 ! ! ! Đã muộn vậy rồi sao. Ban nãy cô tính chợp mắt một lát cho đỡ mệt không ngờ lại ngủ quên mất.
Diệp Hạ quay sang hỏi Vương Tuấn Khải: “ Sao anh không gọi em dậy ? ”.
Vương Tuấn Khải không trả lời câu hỏi của cô mà nói: “ Tỉnh rồi thì lên nhà tắm rửa, ăn uống gì đi rồi hẵng đi ngủ cho thoải mái ”.
Diệp Hạ ngập ngừng: “ Bây giờ cũng muộn rồi, anh lại ở một mình có muốn lên nhà em ăn chút gì không ? ”
Vương Tuấn Khải ngờ vực hỏi: “ Em . . . sống một mình ? ”. Diệp Hạ gật đầu. “ Khu này đắt nhất thành phố. Không lẽ em là . . . thiên kim tiểu thư ? ”.
“ Em thuê nhà. Tiền lương làm ở tạp chí cũng tương đối cộng với được phụ huynh giúp đỡ một chút. Anh thắc mắc nhiều thế vậy rút cuộc anh có muốn lên nhà em không ? ”
“ Có, đi thăm quan ổ chuột của em một chút ”.
Vương Tuấn Khải lái xe để vào bãi đỗ rồi đứng ở đại sảnh chung cư trông đống hành lí cho Diệp Hạ chờ cô chạy đi siêu thị mua đồ. Ở đây là khu chung cư cao cấp nên dù muộn xung quanh vẫn có những siêu thị nhỏ luôn mở cửa 24/24. Diệp Hạ đi vào siêu thị ngó nghiêng một vòng xem nên nấu món gì để cho nhanh và tiện cuối cùng quyết định mua đồ về nấu mỳ ý, làm đơn giản một chút cũng không mất bao nhiêu thời gian lắm.
Thanh toán xong Diệp Hạ nhanh chóng quay trở lại chung cư, để anh một mình ở đó cô cũng thấy không ổn nhưng để anh đi cùng còn phiền phức hơn.
“ Em mua xong đồ rồi, đi thôi ”. Nghe Diệp Hạ nói Vương Tuấn Khải mới rời mắt ra khỏi điện thoại, trong lúc chờ cô anh đã lấy điện thoại chơi điện tử cho đỡ buồn.
Hai người cùng nhau đi vào thang máy lên tầng 16.
“ Đây là nhà em, mời khách quý vào ”. Diệp Hạ đưa tay mời theo kiểu nhân viên ở các cửa hàng khi thấy có khách đến.
Vương Tuấn Khải đưa tay xoa đầu cô: “ Em nghịch quá đấy ! ”.
Sau đó anh theo sau cô đi vào nhà. Đưa mắt quan sát nhà Diệp Hạ một lượt anh thấy căn hộ của cô rất đẹp nó được trang trí theo lối phong cách châu Âu. Bước vào nhà là một bức tường chắn bên tay phải có tủ để giày, còn bên trái là lối vào phòng khách với bộ sopha nỉ màu vàng kem nhã nhẵn đặt giữa, đối diện với sopha là nơi đặt tivi còn đằng sau là bức tường được gắn những giá sách nhỏ. Điều thu hút anh là ban công, đứng từ đây có thể hít thở không khí trong lành, ngắm toàn cảnh thành phố lúc về đêm. Có lẽ cô cũng cùng cảm nhận với anh nên ngoài ban công có đặt một bộ bàn ghế nhỏ màu trắng. Phía bên phải của phòng khách đặt bộ bàn ăn bằng gỗ rẽ tiếp đi vào phía trong là căn bếp được thiết kế ấm cúng, hiện đại với đầy đủ tiện nghi. Bên cạnh phòng khách có một lối đi dẫn đến phòng ngủ. Mọi thứ trong căn hộ đều mang lại cảm giác nhã nhặn, tinh tế nhưng đâu đó vẫn được Diệp Hạ thêm vào một chút đáng yêu như một vài cái gối ôm ngộ nghĩnh ở sopha chẳng hạn.
Diệp Hạ đặt chìa khóa nhà lên mặt bàn ở phòng khách rồi bật hệ thống sưởi trong nhà lên: “ Anh ngồi chờ em một chút, em đi cất hành lí đã ”.
“ Ừm ”.
Vội vàng cất hành lí, thay quần áo sang đồ mặc nhà cho thoải mái Diệp Hạ từ phòng ngủ đi ra. Cô đưa mắt nhìn về phía phòng khách nhưng không thấy anh đâu cả chỉ có chiếc áo khoác của anh ở đó. Anh đi đâu mất rồi ?
Mang theo thắc mắc Diệp Hạ đi vào bếp. Hả ? ? ? Đây có phải là mơ không, cô đưa tay lên dụi mắt. Cảnh tượng đấy vẫn ở đó không có gì thay đổi, vậy là thật à.
Vương Tuấn Khải đang đứng trong bếp luộc mì Ý, thấy Diếp Hạ đi vào đứng ngẩn người dụi mắt, anh lên tiếng