Có Ba Là Tiên Đế

Bạn “Tầng Đáy” Của Sài Diên ?


trước sau

CHƯƠNG 44: BẠN “TẦNG ĐÁY” CỦA SÀI DIÊN ?

"Ngài Sài , ngài còn cần ngọc cổ sao?"

Ngạc Triển Linh nhận được điện thoại của Sài Diên thì lập tức coi trọng.

Tuy nói bệnh của ông cụ Ngạc đã được chữa trị tốt, nhà họ Ngạc không cần phải cung cấp theo mọi nhu cầu của Sài Diên nữa. Nhưng trước mắt nhà họ Ngạc đều có nhận thức chung, chính là chỉ cần Sài Diên có yêu cầu, bọn họ đều sẽ cố gắng hết sức thỏa mãn.

Không nói đến nhà họ Sài phía sau Sài Diên , chỉ nói tới thực lực của bản thân Sài Diên là cao thủ võ đạo Nội Kình, thánh thủ y đạo cũng đáng cho bọn họ kết thân rồi.

"Bên trang sức nhà họ Ngạc không có nhiều ngọc cổ, chỉ có mấy miếng chúng ta đã thấy lần trước thôi."

"Nhưng..."

Ngạc Triển Linh chuyển đề tài.

"Tối mai, anh hai tôi tổ chức một buổi đấu giá từ thiện ở Hải Thành của chúng ta."

"Đã thỏa thuận sẽ lấy ra 20% giá trị của tất cả vật đấu giá để làm từ thiện, cũng xem như cầu phúc cho ông cụ."

"Trong buổi đấu giá lần này quy tụ tất cả những người sưu tập nổi tiếng trong cả tỉnh Đông Giang, có lẽ sẽ có người có thể lấy ra ngọc cổ cao cấp tới bán đấu giá đấy."

Ngạc Triển Linh nói.

"Buổi đấu giá từ thiện à?"

Sài Diên khẽ gật đầu.

Cho dù Tập đoàn trang sức Ngạc thị của nhà họ Ngạc có thực lực hùng hậu, nhưng bọn họ chủ yếu là làm về kim loại hiếm, đá quý các loại, còn về ngọc thạch chỉ lướt qua mà thôi. Trong phòng sưu tập của nhà họ Ngạc gần như không có miếng ngọc cổ cao cấp nào.

Chỉ để ý tới nhà họ Ngạc là vô dụng.

Anh cần phải phóng tầm mắt ra cả tỉnh Đông Giang, chú ý tới trong tay các nhà sưu tập nổi tiếng ở các nơi mới có thể tìm được ngọc cổ cao cấp thật sự.

Sài Diên tất nhiên phải tham gia buổi đấu giá từ thiện lần này.

"Cô chuẩn bị cho tôi một tấm thiệp mời của buổi đấu giá." Sài Diên thản nhiên nói.

"Được, tôi sẽ đi thu xếp ngay!" Ngạc Triển Linh lập tức gật đầu nói.

"Đúng rồi ngài Sài ..." Ngạc Triển Linh muốn nói lại thôi: “Tôi nghe nói, buổi đấu giá từ thiện tối mai hình như có một, hai pháp khí của đại sư thuật pháp sẽ được bán đấu giá..."

"Đại sư thuật pháp? Pháp khí à?"

Sài Diên khẽ nhướng mày.

Cho dù linh khí của trái đất suy yếu, không có cách nào xuất hiện Chân Tiên, nhưng Nhân Tiên thậm chí Địa Tiên vẫn có thể có.

Có cao thủ thuật pháp nắm giữ lực lượng khó lường của quỷ thần cũng là rất bình thường.

Sài Diên đã từng tiếp xúc qua với cao thủ thuật pháp, chính là ông cụ Chương Tào Đông mà anh từng gặp ở trên núi Vân Kỳ. Chỉ có điều ông ấy chủ yếu làm về phong thủy, không có sức chiến đấu gì. Cao thủ thuật pháp sử dụng pháp khí, bình thường đều có sẵn một vài năng lực tinh thần đặc biệt. Nếu có thể nhận được pháp khí như vậy để bày trận, hẳn sẽ có hiệu quả còn tốt hơn ngọc cổ có linh tính. Lúc trước, Sài Diên nhận được sáu đồng tiền cổ Thiên Thánh Nguyên Bảo chính là pháp khí, chỉ sáu cái đó lại có thể bố trí đại trận cho cả núi Vân Kỳ!

"Ngày mai tôi sẽ qua xem thử."

Sài Diên nói.

Hai người hẹn thời gian xong liền cúp máy.

Trong khách sạn Kim Trạch ở Hải Thành.

Sau khi nhà họ Ngạc tặng biệt thự cho Sài Diên , Ngạc Triển Linh lại ở trong khách sạn Kim Trạch.

Đây là sản nghiệp của anh hai cô ta - Ngạc Triển Trình , buổi đấu giá từ thiện tối mai cũng sẽ được diễn ra ở đây.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Sài Diên xong, Ngạc Triển Linh thở hắt ra một hơi.

Không biết tại sao, mỗi lần tiếp xúc hoặc nói chuyện với Sài Diên , Ngạc Triển Linh đều tự nhiên thấy hơi hồi hộp.

Rõ ràng đối phương còn nhỏ hơn cô vài tuổi, xét về địa vị cũng như kinh nghiệm từng trải trong xã hội, hẳn đều kém hơn cô.

Nhưng khi Ngạc Triển Linh đối mặt với Sài Diên lại cảm giác như mình đang đối mặt với một Tiên Thánh sống vĩnh viễn vậy...

"Có thể bởi vì anh ta là cao thủ võ đạo, cũng có thực lực thuật pháp nhất định."

Trong lòng Ngạc Triển Linh thầm nghĩ.

Trước đó lúc ở trên núi Vân Kỳ, Sài Diên tiện tay bày trận liền tập trung linh khí của sáu cây sâm trăm năm vào trong một cây sâm, thủ đoạn kia tinh tế lại kỳ lạ làm cho Ngạc Triển Linh vô cùng chấn động.

"Trong buổi đấu giá tối mai, anh hai sẽ mua pháp khí để trấn áp khí vận của nhà họ Ngạc ."

"Ban đầu trong nhà đã mời ông cụ Chương Tào Đông tới giám định giúp, bây giờ đã có Sài Diên thì hẳn sẽ không xảy ra sai lầm gì."

Trong lòng Ngạc Triển Linh thầm nghĩ.

Lúc này Sài Diên đã rời khỏi đại học Hải Thành, trở lại trên núi Vân Kỳ.

Cô bé Sài Vũ Nặc thể hiện ra thiên phú tu luyện khủng khiếp, anh cũng cần lên chương trình cho việc tu luyện của cô bé.

Sài Diên tìm kiếm ký ức trong đầu, cuối cùng lựa chọn cho Sài Vũ Nặc một môn huyền công “Phi Tiên Vũ”. Ở Tiên giới, môn huyền công này không tính là huyền công cao cấp nhất, nhưng tốt ở chỗ vô cùng vững chắc, độ khó tu luyện không cao, gần như sẽ không xảy ra sai lầm. Mặt khác, rất nhiều huyền công mạnh đều phải đợi người tu luyện mười mấy tuổi, sau khi cơ thể đại khái đã trưởng thành mới có khả năng tu luyện được. Nếu tu luyện sớm, rất dễ ảnh hưởng tới sự phát triển của cơ
thể.

Mà “Phi Tiên Vũ” lại có thể tu luyện từ nhỏ, cũng không mang tới bất kỳ ảnh hưởng tiêu cực nào cho sự phát triển cơ thể của cô bé.

"Mình phải tìm thời gian giúp Nặc Nặc đả thông kinh mạch toàn thân, làm vững chắc căn bản mới được!"

Sài Diên thầm nghĩ.

Cô bé có thiên phú cực cao: luyện “Phi Tiên Vũ” cũng không khó.

Nhưng tốt xấu gì đây cũng là huyền công tiên pháp, không thể tùy tiện tu luyện được.

Sài Diên cần phải giúp Sài Vũ Nặc đả thông kinh mạch toàn thân trước, làm vững chắc cơ sở tu luyện sau đó mới có thể bắt đầu tu luyện.

Đả thông kinh mạch toàn thân lại không phải là chuyện có thể làm được trong một giây nửa phút.

Dù sao cơ thể của cô bé quá yếu ớt, khi đả thông kinh mạch cần phải cẩn thận chú ý.

"Muốn đánh thông kinh mạch phải mất ít nhất một ngày một đêm!"

Sài Diên thầm tính toán.

Một ngày một đêm phải liên tiếp không thể dừng lại giữa chừng.

Ban ngày Sài Vũ Nặc phải đi học nên không có thời gian.

"Nếu thật sự không được, ngày mai mình lại xin phép cho Nặc Nặc nghỉ một ngày, tới núi Vân Kỳ đả thông kinh mạch ở trong Linh trận vậy!"

Sài Diên đưa ra quyết định.

Chỉ là...

Kế hoạch không theo kịp biến hóa.

"Nặc Nặc, ngày mai dì dẫn cháu ra ngoài chơi nhé!"

Buổi tối khi anh quay về khu căn hộ, Hàn Dĩ Vân đã dẫn theo Sài Vũ Nặc về nhà. Cả ngày hôm nay đi chơi nhưng người đẹp vẫn chưa thỏa mãn.

"Vâng!" Sài Vũ Nặc ra sức gật đầu.

"Ôi, thời gian qua cô hai luôn bận việc công ty, gần hai tháng không dẫn Nặc Nặc đi chơi rồi..." Dì Từ ở bên cạnh than khẽ.

Sài Diên bất lực lắc đầu. Xem ra ngày mai vẫn không thể xin nghỉ cho Sài Vũ Nặc để đả thông kinh mạch được rồi, anh chỉ có thể hoãn lại một ngày vậy.

Ngày hôm sau, Hàn Dĩ Vân dẫn Sài Vũ Nặc đi ra ngoài chơi điên cuồng một ngày. Năm giờ chiều khi hai người về nhà, Hàn Dĩ Vân bảo dì Từ trông Sài Vũ Nặc , cô tìm chiếc váy dạ hội liền thân màu rượu đỏ, kèm thêm ít đồ trang sức trang nhã rồi tính ra ngoài.

"Tối nay cô muốn ra ngoài sao?" Sài Diên hỏi thăm.

"Ừ, bên phía khách sạn Kim Trạch có một bữa tiệc từ thiện."

"Tuy công ty của tôi còn rất kém nhưng dù sao cũng ở trong giới kinh doanh của Hải Thành, có một vài bữa tiệc xã giao vẫn phải đi."

Hàn Dĩ Vân nói.

"Bữa tiệc từ thiện ở khách sạn Kim Trạch à?" Sài Diên khẽ gật đầu.

Anh tính tham gia buổi đấu giá từ thiện được tổ chức ở khách sạn Kim Trạch.

Buổi đấu giá sẽ bắt đầu vào lúc tám giờ tối, mà trước khi buổi đấu giá bắt đầu còn có một bữa tiệc từ thiện lại bắt đầu vào lúc bảy giờ.

"Đúng lúc tôi cũng muốn ra ngoài, cô đưa tôi đi một đoạn đi."

Sài Diên tùy ý tìm một bộ quần áo của mình từ năm năm trước, mặc lên người thật ra vẫn tính là thỏa đáng.

Anh tính đi nhờ xe của Hàn Dĩ Vân tới khách sạn Kim Trạch.

"Anh muốn đi đâu?" Hàn Dĩ Vân hỏi.

"Cô đưa tôi đến khách sạn Kim Trạch là được rồi, tôi muốn đi gặp một người bạn." Sài Diên nói.

"Một người bạn à?"

Hàn Dĩ Vân hơi nghi ngờ. Hôm nay người đến khách sạn Kim Trạch tham gia từ thiện bữa tiệc cơ bản đều là nhân vật nổi tiếng ở Hải Thành, thậm chí một vài ông trùm trong giới kinh doanh của tỉnh Đông Giang cũng sẽ tới. Ở trong giới, Hàn Dĩ Vân cũng chỉ có thể tính là "tầng đáy", nếu không phải có bối cảnh là nhà họ Hàn ở Trung Nguyên, cô ấy thậm chí cũng không có tư cách tham gia.

Sài Diên đến khách sạn Kim Trạch gặp bạn à?

Lẽ nào bạn của anh là một nhân vật nổi tiếng ở Hải Thành?

"Không thể nào!"

Trong lòng Hàn Dĩ Vân thầm lắc đầu.

Trước kia, cô ấy chưa từng nghe nói Sài Diên tiếp xúc với giới thượng lưu của Hải Thành.

Lần này anh mới về Hải Thành được mấy ngày chứ? Anh càng không thể nào quen biết với bạn bè là nhân vật nổi tiếng được.

"Có lẽ..." "Bạn của anh là nhân viên tạp vụ, nhiều nhất cũng chỉ là quản lý đại sảnh của khách sạn Kim Trạch mà thôi!" Hàn Dĩ Vân thầm nghĩ.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện