Có Ba Là Tiên Đế

Trước Hết Để Cho Các Vị Xem Thử!


trước sau

CHƯƠNG 52: TRƯỚC HẾT ĐỂ CHO CÁC VỊ XEM THỬ!

Trước khi cắt ra, không ai biết bên trong phỉ thúy nguyên thạch chứa cái gì.

Toàn bộ đều dựa vào cá cược!

Khối phỉ thúy nguyên thạch này của tổng giám đốc Sử đã được cắt một góc, lộ ra phỉ thúy loại Băng Chủng ở bên trong, cho nên gọi là ‘nửa cá cược’, có thể xác định bên trong có phỉ thúy. Nhưng rốt cuộc phỉ thúy bên trong to thế nào, ai cũng không dám nói trước. Nguyên thạch to chừng quả bóng đá, có thể bên trong có phỉ thúy đường kính hai mươi centimet, cũng có thể chỉ có một chút xíu ở cạnh góc này, chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Chuyên gia có kinh nghiệm, có thể căn cứ vào hoa văn để phán đoán sơ bộ.

Nhưng cũng không chính xác.

Khối nguyên thạch này của tổng giám đốc Sử, căn cứ vào chuyên gia phán đoán, phỉ thúy bên trong sẽ không lớn lắm.

Chào giá sáu mươi tỷ, mạo hiểm cực kỳ lớn!

Nghe thấy Hàn Khôn nhắc nhở, Ngạc Triển Trình có chút do dự.

Sài Diên cũng không nói thêm gì.

Khối phỉ thúy nguyên thạch này, Sài Diên muốn cũng không có tác dụng gì. Chỉ là anh cảm thấy, bốn lần trước đó Ngạc Triển Trình chưa từng ra tay, bây giờ còn không ra tay nữa thì thật mất mặt, vì vậy đề nghị Ngạc Triển Trình mua khối phỉ thúy nguyên thạch này, sẽ không lỗ.

Còn Ngạc Triển Trình có nghe mình hay không, Sài Diên cũng không quan tâm.

Mua!”

Ngạc Triển Trình không do dự lâu.

Sài Diên bảo ông ta ra tay, ông ta nhất định phải nghe theo. Cho dù sáu mươi tỷ này trôi theo dòng nước, cũng không khiến ông ta thiệt hại đến mức không vực dậy nổi.

“Tổng giám đốc Sử, trước đó tôi vẫn luôn không ra tay, chính là đợi đến khối phỉ thủy nguyên thạch này của ông!” Ngạc Triển Trình trầm giọng nói với tổng giám đốc Sử.

“Ha ha ha ha, tổng giám đốc Ngạc, khối nguyên thạch này của tôi ghi giá không khai, sáu mươi tỷ, anh muốn thật sao? Đừng đổi ý đấy!” Tổng giám đốc Sử vỗ vào nguyên thạch của mình trên mặt bàn, cười ha ha nói.

Ngạc Triển Trình không nói gì, trực tiếp cầm điện thoại di động lên, gửi cho tổng giám đốc Sử sáu mươi tỷ.

Cũng không phải lần một lần hai tổng giám đốc Sử lấy khối phỉ thúy nguyên thạch này ra đấu giá. Nhưng vì mạo hiểm quá lớn, căn bản không ai mua, lần nào đấu giá cũng bị thất bại.

Lần này Ngạc Triển Trình trực tiếp trả tiền mua là được rồi.

“Được!”

Hai mắt tổng giám đốc Sử sáng lên.

“Khối nguyên thạch này đã là của Tổng Giám đốc Ngạc rồi!”

“Nhưng mà...” Ông ta cười.

“Tôi mua khối nguyên thạch này cũng được hai năm rồi, tôi rất chờ mong xem bên trong có thể cắt ra thứ gì. Chắc rằng nơi này của Tổng Giám đốc Ngạc có công cụ cắt đá chứ? Không bằng cắt đá ngay tại đây, để cho chúng tôi mở mang tầm mắt, được không?” Tổng giám đốc Sử cười ha ha nói.

“Được!” Ngạc Triển Trình liếc Sài Diên một cái, thấy Sài Diên không phản đối, anh ta lập tức gật đầu.

Khách sạn Kim Trạch thường xuyên tổ chức đấu giá, cũng đã từng đấu giá phỉ thúy nguyên thạch mấy lần, vì vậy bên trong có thiết bị cắt đá.

Ngạc Triển Trình gọi điện cho một thợ cắt đá mang theo công cụ cắt đá đến.

Chỉ chốc lát người thợ đó đã đến, chuẩn bị cắt đá.

“Tổng Giám đốc Ngạc muốn cắt đá trực tiếp ở đây sao?”

“Nếu như cắt vỡ, sáu mươi tỷ đổ sông đổ bể thì thôi đi, lại còn mất hết mặt mũi.” Lúc này lão đại đến từ các nơi ở đây đều đang nhìn chằm chằm vào khối phỉ thúy nguyên thạch này.

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Xoẹt xoẹt xoẹt!

Vỏ đá lần lượt bị cắt xuống.

Lúc đầu phỉ thúy nguyên thạch hơn hai mươi centimet, lưỡi cắt kim loại không ngừng cắt xuống, khối đá ngày càng thu nhỏ.

Mười bảy centimet... mười lăm centimet... mười ba centimet... mười centimet!

Ngoại trừ một góc đã cắt ra lúc ban đầu, căn bản không thấy chút phỉ thúy nào lộ ra!

“Ôi, cược thất bại rồi!” Hàn Khôn than nhẹ một tiếng, lắc đầu liên tục.

Còn sót lại mười centimet, coi như tất cả đều là phỉ thúy loại Băng Chủng, giá trị cũng không đến sáu mươi tỷ.

Nét mặt Ngạc Triển Trình cũng mang theo thất vọng, mà nét mặt tổng giám đốc Sử lại thật vui vẻ.

Chỉ có Sài Diên , sắc mặt vẫn như thường.

Tiếp tục cắt đá!

Xẹt!

Sau khi mài xuống một miếng vỏ đá nhỏ, trong nháy mắt tiếp theo, một màu xanh biếc trong vắt xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

“Hả? Ra ngọc rồi!” Sắc mặt thợ cắt đá nghiêm túc hẳn lên.

“Cẩn thận một chút, mài từ từ!” Ngạc Triển Trình trầm giọng nhắc nhở.

Vù vù vù! Vù vù vù!

Thợ cắt đá cẩn thận từng li từng tí mài số vỏ đá cuối cùng, một khối phỉ thủy hình tròn đường kính chừng chín centimet xuất hiện trước mặt mọi người. Ngoại trừ có một góc màu tương đối nhạt, những vị trí khác đều xanh biếc trong vắt!

“Đây là... Đế Vương Lục!”

“Chủng pha lê, phỉ thúy Đế Vương Lục!”

“Ngoại trừ một góc nhỏ nhỏ lộ ra bên ngoài kia, những nơi khác đều là pha lê Đế Vương Lục!
Một khối phỉ thúy Đế Vương Lục lớn như vậy, có tiền cũng không mua được!”

“Ít nhất một trăm năm mươi tỷ!”

Trong giây phút này, ánh mắt những lão đại ở đây đều sáng lên.

Lúc này tổng giám đốc Sử trừng lớn hai mắt, gần như hóa đá.

Khối pha lê phỉ thúy Đế Vương Lục này chỉ có một góc là màu tương đối nhạt.

Mà góc này, lại trùng hợp chính là góc đã lộ ra trước khi đấy giá phỉ thúy nguyên thạch!

Nói cách khác...

Trước khi cắt ra hết, từ góc đã được cắt ra trước cho thấy, phỉ thúy bên trong cũng chỉ là phỉ thúy Băng Chủng bình thường.

Sau khi cắt ra mới biết được, bên trong lại là Đế Vương Lục cực phẩm!

Giá trị chênh lệch cả chục lần!

Chuyên gia dự đoán không sai, phỉ thúy bên trong nguyên thạch này nhiều nhất cũng chỉ to chừng nắm tay.

Nhưng, Băng Chủng to bằng nắm tay bình thường sao có thể đánh đồng với Đế Vương Lục to bằng nắm tay?

Khối phỉ thúy Đế Vương Lục này, giá trị ít nhất là một trăm năm mươi tỷ!

Giây phút này, tổng giám đốc Sử hối hận xanh ruột.

“Ha ha, tổng giám đốc Sử, lần này ưu ái có được phỉ thúy thượng hạng như vậy, tổng giám đốc Sử có thể chịu bỏ đi thứ yêu thích, Ngạc mỗ vui lòng nhận lấy!” Ngạc Triển Trình cười ha ha, sai thuộc hạ cất kỹ khối Đế Vương Lục cực phẩm này.

Sắc mặt tổng giám đốc Sử tái xanh, không nói một lời.

“Lần này lão Sử bại rồi!”

“Tôi nghe nói, lúc trước ông ta ở Myanmar bỏ ra hơn sáu mươi tỷ mua nguyên thạch, lại cắt ra màu xanh nhạt vậy. Bán sáu mươi tỷ, ngay cả vốn cũng không thu lại được hết.”

“Bán cho tổng giám đốc Ngạc, lại chính là Đế Vương Lục giá khởi điểm một trăm năm mươi tỷ!”

“Xem ra lão Sử không có duyên với Đế Vương Lục cực phẩm rồi!”

Ánh mắt mọi người nhìn về phía Ngạc Triển Trình chứa đầu hâm mộ, khi nhìn về phía tổng giám đốc Sử lại tràn đầy chế nhạo.

Cách đó không xa, Hàn Khôn khẽ cau mày liếc Sài Diên một cái.

Anh ta cũng không ngờ, Sài Diên này còn rất trẻ mà lại có mắt nhìn đến vậy.

“Ngài Sài , lát nữa tôi cho người đưa khối phỉ thúy Đế Vương Lục này đến biệt thự của ngài!” Lúc này, Ngạc Triển Trình hạ giọng nói với Sài Diên .

“Không cần!”

Sài Diên lắc đầu.

“Phí thúy này không có tác dụng gì đối với tôi, anh giữ lại là được rồi.” Sài Diên nói.

Ngạc Triển Trình sững sờ, lúc đầu ông ta cho rằng Sài Diên bảo mình mua khối phỉ thúy này là vì Sài Diên cần nó. Bây giờ xem ra, Sài Diên cũng chỉ đơn thuần giúp Ngạc Triển Trình mua, giúp Ngạc Triển Trình kiếm được một món hời mà thôi.

“Cảm ơn ngài Sài !”

Ngạc Triển Trình thấp giọng chân thành cảm ơn.

Buổi đấu giá được tiến hành tiếp.

Lão đại các nơi đều thi nhau đưa ra một số đồ vật tiến hành đấu giá, đa số đều thuận lợi mua bán.

Mà buổi đấu giá gần đến lúc cuối cùng, vẻ mặt của mọi người đều trở nên nghiêm túc.

Ai cũng đều đang chờ đợi vật đấu giá – Pháp khí của Âm Sơn Tông!

“Các vị, trước mặt người ngay không nói tiếng lóng, chắc hẳn các vị đều đang nhìn món pháp khí trong tay bần đạo.”

“Đã như vậy, trước hết để cho các vị xem thử!”

Lúc đầu Ngô Mộc Nhai mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không hề có hứng thú với buổi đấu giá. Bây giờ, buổi đấu giá gần kết thúc, bỗng nhiên ông ta mở hai mắt, ống tay áo khẽ động, một quyển trục đồng cổ bay ra, vững vàng rơi xuống mặt bàn trước mặt ông ta.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện