Editor: Lạc Y Y
Hơn nữa đời của Đồng Nghiệp trãi qua vất vả cực nhọc, mặc dù đã nói là mừng đại thọ 70, nhưng tai điếc mắt hoa, mắt thấy đã có trạng thái già nua.
Phương Minh Chấp nắm tay Giải Xuân Triều đi đến bàn chính, hướng Đồng Nghiệp cúi chào, nâng cao giọng nói: "Ông Đồng, Minh Chấp chúc thọ ông, chúc ông phúc như Đông Hải, Thọ tỷ Nam Sơn!"
Đồng Nghiệp dáng người mập mạp, mặc một bộ kim phúc đoàn hoa màu vàng đỏ thời nhà Đường, cười híp mắt, giống như một pho tượng phật Di Lặc xếp nếp. Tai ông bị lãng rất nghiêm trọng, ước chừng không nghe ra Phương Minh Chấp đã nói cái gì, nhưng đoán cũng có thể đoán được đại khái. Ông kéo tay Phương Minh Chấp vỗ về: "Minh Chấp đến rồi à! Thằng bé ngoan, thằng bé ngoan"
Tiệc mừng thọ này Giải Xuân Triều đời trước đã tới một lần, chẳng qua là khi đó trong mắt anh Phương Minh Chấp tựa như thiên thần vậy. Cảm giác mình giống như một giọt rượu vang màu máu, nằm ở dưới dáy cốc của Phương Minh Chấp, bị bàn tay trắng nõn thon dài của hắn rung lắc đến đầu choáng mắt hoa, nhưng khi đôi môi mỏng của hắn dán lên thành cốc thủy tinh ấm áp, bản thân cũng theo cơ quan ngôn luận của hắn, trượt vào nơi ấm áp tối tăm.
Khi đó anh vừa khẩn trương vừa vui vẻ, cái gì cũng không nhìn thấy, nghe không thấy, còn không bằng ông cụ mừng thọ này.
Mà bây giờ, mọi thứ đều đã khác.
Giải Xuân Triều mang theo thái độ xem kịch, xuyên thấu qua tròng kính lạnh lẽo, đứng ngoài quan sát chúng sinh trong khán phòng.
Đồng Nghiệp đã là người có địa vị, ở độ tuổi này rồi tự nhiên không cần mỗi hậu bối đều chú ý tới mình. Chào hỏi với Phương Minh Chấp xong liền trực tiếp bỏ qua Giải Xuân Triều, chỉ chỉ bàn chính: "Con ngồi xuống đi"
Trên bàn này đều là đương gia* có máu mặt ở Bảo Kinh, Phương Minh Chấp vốn là vãn bối, dĩ nhiên không thể nghe theo câu khách sáo này, lại cùng hai vị trưởng bối của Đồng gia chào hỏi, rồi dẫn theo Giải Xuân Triều đi tới chỗ cha mẹ Phương gia ở phía bên kia Đồng Nghiệp.
(*Đương gia: Có bốn nghĩa, một là chỉ người làm chủ cơ nghiệp gia đình, hai là chỉ người chủ trì sự vụ gia đình hoặc sự vụ công cộng, ba là làm chủ, bốn là chỉ người chồng – Nguồn: page Thị phi tại kỷ Hủy dự do nhân)
"Minh Chấp, Xuân Triều" Mẹ Phương có thể được coi là hình mẫu quý bà nổi tiếng của Bảo Kinh, từ nhỏ lớn lên trong lễ giáo phương Tây, nhìn thấy con trai của mình, giống như vương phi dáng vẻ hoàn mỹ gặp một ngoại thần, chỉ hơi gật đầu coi như là chào hỏi.
Ba Phương tính cách nghiêm khắc, diện mạo cũng nghiêm nghị, hai rãnh mũi má* sâu làm người ta khó có thể chú ý tới ngoại hình điển trai của ông. Ông nhíu mày một cái, chữ Xuyên nông cạn giữa hai lông mày lập tức càng thêm sâu, ông mang theo giọng điệu trách cứ nói: "Sao tuổi lớn rồi lại không biết lịch sự nữa? Có chuyện gì trì hoãn mà đến muộn như vậy?"
(*法令纹: pháp lệnh văn: Rãnh mũi má hay còn gọi là rãnh cười, nằm giữa môi trên và hai bên má, chạy dọc từ hai bên mũi xuống hai bên khóe miệng. Khi chúng ta còn trẻ những nếp gấp này thường căng mịn không rõ ràng, và chỉ xuất hiện khi cười, đây cũng là lý do chúng còn được gọi là đường cười.)
Giải Xuân Triều đời trước yêu Phương Minh Chấp nhất, cho dù trong lòng anh sợ ba Phương, cũng phải dùng hết mười phần can đảm lên tiếng bảo vệ.
Giải Xuân Triều âm thầm thở dài một hơi, trong lòng thầm niệm: vì ly hôn.
Anh đi về trước nửa bước, qua loa ngăn cản Phương Minh Chấp một chút: "Cha, là con làm chậm trễ thời gian, đừng la Minh Chấp"
Ba Phương biết ba mình đối với Giải Xuân Triều hết mực yêu thương, đương nhiên sẽ không làm khó anh như thế, nét mặt nghiêm nghị hơi thả lỏng: "Xuân Triều, con không cần phải luôn che chở nó. Nó ở cái tuổi này rồi không thể không ra dáng được"
Phương Minh Chấp đưa tay kéo Giải Xuân Triều ra phía sau: "Trên đường kẹt xe, là con không tính toán chu toàn"
Ba Phương chỉ vào một bàn bên cạnh: "Người trẻ tuổi đều ở bên kia, con dẫn Xuân Triều qua đó ngồi đi"
Giải Xuân Triều theo sát Phương Minh Chấp, làm ra tư thế thận trọng lại căng thẳng.
Trên bàn lúc này chỉ có hai chỗ ngồi còn trống, nhưng nó không ở cạnh nhau.
Chỗ ngồi viết tên Phương Minh Chấp trống không, ngay bên cạnh chỗ ngồi của Giải Xuân Triều lại có một cô gái trẻ xinh đẹp. Cô gái với mái tóc gợn sóng màu vàng nâu, mặc một chiếc váy đuôi cá màu bạc. Giải Xuân Triều đối với cô có chút ấn tượng, đây hẳn là Đồng Hoa, cô công chúa nhỏ mà Đồng gia luôn hết mực yêu thương.
"Anh Minh Chấp!" Đồng Hoa nói chuyện nũng nịu, trong giọng nói giống như mang theo một cái móc nho nhỏ: "Anh lại đây ngồi cạnh em nè"
Thành phố Bảo Kinh lớn như vậy, có thể dùng giọng điệu như ra lệnh nói chuyện với Phương Minh Chấp thì không có mấy người, Đồng Hoa chính là một trong số đó.
Đời trước cũng có một màn này, khi đó Giải Xuân Triều nắm chặt cánh tay Phương Minh Chấp, giống như một con cá sắp bị mắc cạn. Anh nhìn hắn với vẻ khẩn cầu, trước mặt nhiều người như thế, thì thầm với hắn: "Tôi không muốn đổi với cô ấy, tôi muốn ngồi với cậu"
Nhưng Phương Minh Chấp làm sao có thể đắc
tội với Đồng gia vì y, chỉ cúi đầu cười vỗ vỗ tay anh: "Đều cùng chung một bàn, ngồi ở đâu cũng như nhau thôi"
Giải Xuân Triều khi ấy giống như đang đi trên dao, từng bước từng bước quay đầu đi tới chỗ trống lẻ loi kia, đi vào giữa một đám người xem náo nhiệt.
Bởi vì sợ phạm vào những cấm kỵ trên bàn ăn khiến Phương Minh Chấp mất mặt, bữa cơm ấy Giải Xuân Triều hầu như không ăn được bao nhiêu, chỉ có thể dùng ánh mắt gắt gao níu chặt Phương Minh Chấp để tiếp thêm một chút can đảm.
Nhưng Phương Minh Chấp phải xã giao với nhiều người như vậy, làm sao có thể để ý đến anh? Giải Xuân Triều nắm chặt cái khăn ăn lau rồi lại lau, cho đến khi lòng bàn tay đã đỏ bừng, cũng không thể đợi được một câu quan tâm của Phương Minh Chấp.
Nghĩ đến những cảnh ở đời trước, Giải Xuân Triều nổi lên ý đùa giỡn. Anh cắn môi dưới, từ dưới lên trên đáng thương nhìn Phương Minh Chấp, thậm chí giọng nói còn mang theo run rẩy: "Minh Chấp, ngồi cùng tôi đi, tôi sợ"
Dù sao anh cũng biết tiếp theo sẽ phát sinh chuyện gì, chơi đùa cùng bọn họ cũng không sao cả, ít nhất Phương Minh Chấp cũng đồng ý xem xét chuyện ly hôn với anh rồi.
Điều khiến Giải Xuân Triều kinh ngạc chính là, Phương Minh Chấp thật sự do dự rồi.
Hắn cúi đầu nhìn Giải Xuân Triều đang dán trên cánh tay hắn, ấn đường hiện lên nếp nhăn nhàn nhạt, trong nhất thời không có hành động gì.
"Anh họ!" Đồng Hoa thấy Phương Minh Chấp không chịu tới, lập tức bĩu môi: "Đã lâu như thế không gặp rồi, anh không nhớ em sao?"
Phương Minh Chấp lúc này mới nói với Giải Xuân Triều: "Anh qua đó ngồi trước, chút nữa tôi đến tìm anh"
Giải Xuân Triều rũ mắt gật đầu, nhìn qua thấy bất lực lại đáng thương.
Chỉ là không ai có thể nhìn thấy dưới ánh mắt anh đang che giấu, không phải đau lòng cũng không phải sợ hãi, mà là sự thoải mái và không quan tâm.
Giải Xuân Triều bất kể là ở trong tiệc chúc thọ hay là ở trên bàn tròn tám người này, đều là một người ngoài cuộc mà thôi. Môi trường trưởng thành hoàn toàn khác biệt khiến anh và những người xung quanh rất khó có chủ đề chung. Anh cùng bọn họ nói cái gì? Công ty niêm yết mới nhất? Hay là đôi bên cùng nắm giữ cổ tức*?
(*Cổ tức là một phần lợi nhuận sau thuế được chia cho các cổ đông của một công ty cổ phần. Cố tức có thể trả bằng tiền hoặc cổ phiếu)
Giải Xuân Triều nhớ anh đã từng xem qua một bộ phim hoạt hình, kể câu chuyện về một cô gái loài người đi lạc vào thế giới của những con quái vật. Giải Xuân Triều của trước đây cũng đánh mất cái tôi của bản thân, không biết làm thế nào giống như cô gái ấy.
Mà bây giờ những người này đối với Giải Xuân Triều mà nói, chẳng qua chỉ là những khuôn mặt xa lạ.
Giải Xuân Triều ăn vài miếng nấm cục áp chảo, đang chuyên tâm lột một con tôm, giọng nói của Phương Minh Chấp đột nhiên cạy mở một khe nhỏ bên trong thế giới của anh: "Xuân Triều, anh không phải bị dị ứng với tôm sao?"
Đồng Hoa hình như đang nói gì đó với Phương Minh Chấp, đột nhiên bị cắt ngang, cô hoang mang lại bất mãn nhìn về phía Giải Xuân Triều.
Giải Xuân Triều lúc này mới nhớ tới còn có chuyện dị ứng, nhưng anh hoàn toàn không hề lúng lúng khi bị bắt. Anh thong dong lại mang theo chút sợ hãi, dùng đũa gắp con tôm bước nhanh đến bên cạnh Phương Minh Chấp, đem thịt tôm lột sạch sẽ bỏ vào đĩa của hắn: "Tôi bóc vỏ cho cậu"
Phương Minh Chấp cầm khăn ăn của mình lau tay cho Giải Xuân Triều, lại đổi đũa của mình cho Giải Xuân Triều: "Tôi chưa từng gắp tôm, anh đừng dùng đôi đũa đó nữa"
Này, em trai này diễn xuất bộc phát rồi phải không? Giải Xuân Triều đột nhiên có khát khao chiến thắng.
Đồng Hoa lúc này cười nói: "Dô, đúng là ân ái nha, tôi đây không thể nhìn tiếp được nữa"
Cô nói như vậy, Giải Xuân Triều đành phải tạm thời áp chế du͙ƈ vọиɠ biểu diễn của mình lại, anh vừa đi liền nghe Đồng Hoa nói với Phương Minh Chấp: "Đợi lát nữa ăn cơm xong, em muốn giới thiệu một người bạn cho anh"
---
Lời editor: Dịch truyện này phải dùng 200% công lực đó mấy bạn, tác giả dùng từ cao siêu quá, vượt xa trình độ của em rùi ????????????
Truyện convert hay :
Thủ Tịch Người Thừa Kế Trần Bình