Thảo khẽ gật :
- Ừ, cận thiệt.
Kính của Nhung được tìm thấy, cô nói :
- Lần này cô tha, lần sao là ăn trứng ngỗng đó.
- Dạ !
Suốt buổi học Hạnh không nghe Thảo nói câu nàọ Cô bé ngạc nhiên :
- Mi sao vậy Thảo ?
- Ta ân hận quá, ta đã nghĩ quấy cho Nhung.
- Bây giờ biết rồi thì thôị
- Nhưng chuyện lúc nãy là do ta làm.
Hạnh trố mắt :
- Phải, ta có ý đẩy kính ra xa cho Nhung không có thời gian tìm. Kết qua là nhỏ không thấy rõ nên viết như vừa rồị
Hạnh nhăn mặt :
- Mi đùa quá đáng thật, mau mau đến xin lỗi người ta đị
- Ta ngại quá.
- Phá người ta thì hay, mà xin lỗi thi ngạị Chuyện này ta không giúp được i đâụ
Thấy Nhung đứng buồn hiu ngoài thành lang, Thảo rón rén lại gần :
- Nhung nè, Nhung buồn hả ? Cô hứa không khiển trách bạn mà.
- Nhưng các bạn cười Nhung, có phải cận thị là một cái tội không ?
- Phải !
- Thảo cũng cho là Nhung có tội nữa ư ?
Phải, vì Nhung không biết giữ ắt mình đừng cận.
Nhung gật đầu :
- Ừm, đáng lẽ ra Nhung không nên trách các bạn.
- Nhung không trách các bạn nhưng Nhung nên trách Thảo vì Thảo là nguyên nhân làm cho bạn xấu hổ.
Nhung lùi lại :
- Chi đã