Buổi chiều, Thanh thảo ngồi dưới thềm nhà, mắt nhìn mong lung lên nền trời xanh thẳm. Cô suy nghĩ nhiều về tương lai và những dự tính thầm kính của mình.
- Thanh Thảo !
Thảo ngẩn người :
- Anh Hậu !
- Cô bé làm gì ngồi ra vẻ suy tư vậy ?
- Em đang nghĩ ngợi về tương laị
Hậu mỉm cười :
- Tuổi em còn trẻ, không nên suy nghỉ quá nhiềụ
- Sao anh không cho em nghỉ nhiều về tương lai mình chứ. Chính vì tương lai mình mới phát huy hiện tạị
- Em có thể lừa ai chứ không thể lừa lương tâm mình được. Ngoài suy nghĩ tương lai, em còn nghĩ nhiều đều khác mà tuổi mới lớn thường hay mơ mộng.
Thảo thầm khen anh tinh tế nhưng chẳng lẽ mình nhận mình vừa nghĩ chuyện bậy bạ sao, cô cười :
- Em ngoài chuyện học hành chẳng có gì để mà mơ mộng.
- Mơ mộng có gì xấu mà em vội chối. Nhiều lúc học một bài thơ hay, hay xem một đoạn phim ý nghĩa, em cũng muốn hóa mình vào nhân vật đó hay lẵng lặng theo lời thơ, tiếng nhạc. Đó là cảm xúc của tuổi mới lớn mà.
Thảo phì cười :
- Chắc hồi còn trẻ anh hay mơ mộng lắm.
Hậu gật đầu :
- Anh không chối đều đó, anh rất nhạy cảm. Ngồi nhìn mưa rơi anh cũng nghĩ ra lắm đều thú vi. Nhất là nghĩ đến đôi mắt của Kiều Thu, lúc nào cũng như có nước.
- Nói vậy anh với chi. Thu quen nhau hồi còn rất trẻ.
- Tụi anh học cùng khối, tình cảm lúc đó không biểu hiện rỏ nét, chỉ thấy nhớ vu vơ thôị
Thảo cười túm tím :
- Còn đi học mà anh cũng dám nghĩ đến chuyện tình cảm nữa à ?
- Tình cảm bạn bè gần gũi dễ biến thành tình yêu trai gái. Anh và Kiều Thu không ngoại lê. Lúc còn đi học tụi anh thường vun vén kiến thức cho