Chu Tiểu Mân ngồi bên trong nhà hàng sang trọng, cô đang chờ người mà mẹ cô đã ép cô đi xem mắt.
Tim cô đập hỗn loạn không ngừng như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đối diện cô ngồi có một chiếc gương được treo ở đó.
Cô tự ngắm mình trong gương tự nghĩ.
“Không biết sau khi anh ta thấy mình, anh ấy có bỏ chạy như những người mà cô đã từng theo đuổi không?”
“Không biết ánh mắt anh ta khi nhìn thấy mình như thế nào nhỉ?”
“Không biết sau khi thấy mình, anh ta có thốt ra ba từ đồ con heo không nhỉ?”
Trong đầu cô, rất nhiều câu hỏi hiện lên lúc này.
Cô đang ngồi suy tư thì cánh cửa nhà hàng mở ra.
Hàn Thiên An bước vào, anh ta là một người cực kỳ đẹp trai.
Cô lấy điện thoại mở ra xem tấm hình người đàn ông béo mà mẹ cô đưa đi xem mắt.
Mẹ cô còn bảo khi đến anh ta còn cầm trên tay một bó bông màu hồng.
Cô nhìn Hàn Thiên An có vẻ giống với người đàn ông béo trong hình nhưng lạ là người đàn ông này chẳng có gì gọi là béo cả.
Cô nghĩ anh ta đã giảm cân thành công.
Trên tay lại cầm một bó bông màu hồng cô ậm ờ nghĩ chắc chắn đúng là anh ta rồi.
Cô giơ tay lên phất phất.
Lúc này, Hàn Thiên An cũng có hẹn ăn tối với một đối tác để cảm ơn vừa rồi đã giúp anh thắng lớn trong dự án mới nhưng vừa rồi vì lý do phải đi công tác nên không thể gặp mặt cảm ơn.
Hàn Thiên An thấy Chu Tiểu Mân giơ tay lên.
Anh ấy nghĩ đó là đối tác vừa rồi giúp anh ta thắng dự án mới.
Anh đi đến bàn ngồi.
“Xin chào! Có phải anh là Thiên Phong người mà mẹ tôi bảo tôi đi xem mắt.”
Thiên Phong gì chứ? Xem mắt gì chứ?
Anh tính không nói chuyện nhưng vẻ mặt của Chu Tiểu Mân rất hài hước.
“Đúng! Tôi là Thiên Phong.”
“Còn cô là…”
“Tôi là Chu Tiểu Mân, mẹ tôi bảo tôi đến đây xem mắt.”
Cô không ngờ anh ta thấy cô không hề bỏ chạy hay ánh mắt hình viên đạn nào với cô như cô suy nghĩ cả.
Cô nhớ lại năm xưa cô theo đuổi ai cũng bị người ta bỏ chạy.
Các chàng trai mà cô theo đuổi thấy cô chẳng khác gì họ nhìn thấy ma.
Vừa mới năm trước đây, cô có quen một mối tình qua mạng.
Hai người họ yêu nhau rất nồng cháy nhưng khi gặp ngoài đời anh ta bỏ chạy cả trăm mét.
Cô sợ buổi xem mắt không thành công lại bị người mẹ ở nhà cứ ép cô đi xem mắt.
“Con nhìn xem cỡ tuổi con người ta đã có gia đình, tuổi mẹ đã có cháu để ẵm bồng.”
“Còn cái thân già này chỉ mong có cháu ẵm bồng khó như vậy sao?”
“Mẹ à! Chẳng phải con đã đi xem mắt rất nhiều rồi nhưng người ta đều đã bỏ chạy hết sao?”
Chu Tiểu Mân cau có mặt mày.
“Mẹ không biết con làm sao đó mà làm, trong năm nay phải kết hôn cho mẹ.
Không thì mẹ bắt con đi xem mắt đến bao giờ chịu kết hôn mới thôi.”
Trần Xuân Liễu tức giận.
Từ nhỏ, cô đã bị bạn bè hàng xóm, đồng trang lứa trêu chọc rằng:
“Lêu lêu! Đồ con heo!”
Mỗi lúc như vậy cô đều chạy về nhà khóc nức nở.
Nhưng chẳng có gì có thể cản trở được tâm hồn ăn uống của cô.
Cứ như vậy càng lớn cô càng phì ra.
Không thể nào giảm cân được nữa.
Hôm nay, mẹ cô bị người ta chọc cho tức chết đi được.
“Con heo