Sau lời nói của Hàn Thiên An thì Chu Tiểu Mân đã hạ quyết tâm mình sẽ giảm béo từ bây giờ.
Vì lời nói của Hàn Thiên An đã kích thích sự quyết tâm giảm cân của cô.
Lần này sẽ khác các lần khác vì lời nói của Hàn Thiên An giống như một lời động viên dành riêng cho cô.
“Lần này con sẽ quyết tâm giảm cân.”
Sau khi nghe được lời nói này từ Chu Tiểu Mân thì cha mẹ cô ấy lại cười mỉm.
“Được bao lâu đây con gái.”
“Con chắc chắn sẽ làm được.”
“Hôm nay con ăn trúng thứ gì hay sao mà nói thế.”
“Không con không ăn trúng gì cả.
Con sẽ quyết tâm.”
Tiểu Mân về lại phòng mình sau khi thông báo cho cha và mẹ cô biết mình sẽ giảm cân.
Nhưng nhìn họ mỉm cười thì cô ấy cũng một phần nào hiểu rằng vì sao cha mẹ cô lại có hành động như vậy.
Cô không trách cha mẹ mình đã làm vậy, cái mà cô trách là trách bản thân mình không kiên định ở quá khứ.
Tâm trạng cô trở nên buồn bã.
Cô mở tủ lấy cuốn nhật ký của mình ra đọc lại và hồi tưởng lại quá khứ của mình.
Năm cấp một trong một lần thi học kỳ môn thể dục cuối cấp.
“Chu Tiểu Mân.
Chạy nhanh 500m cùng với Phan Thảo Tiên.”
“Phan Thảo Tiên có.”
Thảo Tiên bạn học cùng lớp với Chu Tiểu Mân chạy nhanh đến vị trí xuất phát.
Còn Chu Tiểu Mân thì từ từ tiến lại vị trí bắt đầu chạy.
Vừa đi cô ấy vừa nghe những lời xì xầm của đám bạn cùng lớp.
“Tiểu Mân mà chạy gì.”
“Thân hình như thế thì lăn có phải là đẹp hơn khi chạy không.”
“Các em trật tự.
Tiểu Mân đâu? Lên chuẩn bị nhanh đi em”
Tiểu Mân đặt hết quyết tâm vào lần thi chạy cự ly ngắn 500m này vì cô biết rằng mình sẽ chạy không chiến thắng được Thảo Tiên nhưng cô sẽ cố gắng hết mình.
“1….2….3….
Xuất phát.”
Thảo Tiên chạy rất nhanh bỏ xa Tiểu Mân ở phía sau.
Cô ấy vẫn cố gắng chạy.
Thế rồi Thảo Tiên đã về đích nhưng Tiểu Mân chỉ mới chạy được một phần ba đoạn đường thi.
Lúc đấy cơ thể Tiểu Mân không thể cố gắng được nữa.
Cô đã phải bỏ cuộc.
“Thầy ơi….
hừm hừm hừm.”
“Con chạy không nổi nữa thầy ơi….”
Trong đầu Tiểu Mân thì bắt bản thân mình phải hoàn thành phần thi dù đã thua nhưng cơ thể của cô ấy không nghe lời vì quá béo nên chỉ cần hoạt động mạnh chưa được bao lâu đã thấm mệt.
“Tao nói rồi.
Mày thấy chưa.
Con béo đó có chạy nổi đâu.”
“Tao không ngờ nó yếu vậy đó mày.”
“Đồ béo phì! Hahaha”
Tiểu Mân đã bật khóc khi nghe được những lời đó.
Và từ đó cô quyết tâm giảm cân để không bị các bạn chê cười, bàn tán xì xào nữa.
Vì lúc đó còn nhỏ mà ý trí của Tiểu Mân không được kiên định nên cô đã bị sự hấp dẫn của các món đồ ăn thu hút.
Giảm cân chưa được 3 ngày thì đã đâu lại vào đây.
“Xiên que đây….”
“Lấy con một hộp đủ thứ ạ.”
“Sao mấy bữa nay con bỏ chú thế.”
Vì quá thèm xiên que của chú này mà không thể tiếp tục giảm cân.
Đứng trước câu hỏi đó của Chú bán xiên que, Tiểu Mân trả lời một cách lẫn tránh.
“Dạ dạo gần đây con không được cho tiền ạ.”
“Để chú lấy cho con như cũ.
Tặng cho con thêm một cây bánh bao chiên nhé.”
“Dạ con cảm ơn chú.”
Thế rồi lần giảm cần này đã thất bại bởi sự cám dỗ của chú bán xiên que.
Chu Tiểu Mân nhớ lại.
Năm cấp hai của Chu Tiểu Mân, trong một lần hội thao toàn trường.
Chu Tiểu Mân tham gia hoạt động kéo co cùng cả lớp.
“Chúng ta có Chu Tiểu Mân chắc sẽ thắng.”
“Tiểu Mân to vậy chắc bên kia kéo không nổi đâu.”
“Các bạn yên tâm đi lớp ta có cột đình là Tiểu Mân mà.”
Những lời nói của các bạn đã vô tình khiến Tiểu Mân tự ái trong lòng.
Cô ấy rất buồn nhưng vì tập thể và hiếm khi được các bạn đề cử tham gia một hoạt động nào nên cô đã cố gắng.
Chỉ mỉm cười khi các bạn nói vậy.
“Trận kéo co giữa lớp 9C và 9E bắt đầu.
Mời hai lớp vào vị trí”
“Lớp 9C có con béo ở cuối cùng.
Nhìn bự vậy chắc đợt này 9E thua rồi.”
“Tao nghe nói lớp E là đương kiêm vô địch hạng mục kéo co đó.”
“Nhưng làm sao kéo nổi một con to bự như thế ở lớp C.”
“1…2…3… Bắt đầu”
Chu Tiểu Mân cố dùng hết sức để trụ lại nhưng thực sự lớp 9E rất khỏe.
Chớp mắt đã làm Chu Tiểu Mân nhúc nhích.
Không thể trụ được lâu, lớp 9C đã thua ngay lần kéo thứ 1 chưa đầy 3 nhịp.
“Tiểu Mân cậu làm gì vậy? Có việc trụ ở cuối mà làm cũng không được.”
“Tiểu Mân cậu làm gì thế?”
Sau một hồi nghỉ ngơi thì 2