“Mọi người ổn định chưa ạ? Em bắt đầu chạy đây.”
“Con chạy đi!”
Xe ổn định vững vàng chạy trên đường một lúc cũng đã đến trước nhà hàng ABC.
Vừa tới trước nhà hàng, Trần Xuân Liễu đã cảm nhận được độ sang trọng của nhà hàng.
“Lâm Dương, hôm nay chúng ta dùng bữa ở đây sao?”
“Dạ! Hôm nay con mời mọi ngưởi dùng bữa tối ở nhà hàng này.”
“Wow! Sang trọng thật đấy!”
“Lâm Dương, chúng ta đi ăn ở quán ăn bình thường được rồi.
Không cần phải nhà hàng sang trọng như vậy đâu con.”
“Dạ, chú cứ yên tâm.
Ở nhà hàng này bán đồ ăn rất ngon giá cả cũng phải chăng.”
Nhìn vẻ ngoài của nhà hàng sang trọng như vậy thì ai mà chẳng biết nhà hàng này giá cả rất chua chát chứ.
Chu Tiểu Mân ngồi một bên không nói năng gì.
Lâm Dương bước xuống xe mở cửa cho Trần Xuân Liễu và Chu Hoàng Thiên.
“Chú, dì hai người xuống đi!”
Lâm Dương chạy quầng qua mở cửa cho Chu Tiểu Mân nhưng chẳng biết cô đã xuống xe từ lúc nào.
“Chú, dì, Tiểu Mân chúng ta cùng vào trong thôi.”
Quản lý nhà hàng nhìn thấy Lâm Dương đến nên anh ra đón tiếp rất nhiệt tình.
“Anh Lâm, hôm nay anh ghé nhà hàng chúng tôi thật sự rất vui.”
“Lâu rồi không gặp.
Tôi dặn anh làm xong hết chưa?”
“Tôi đã chuẩn bị xong hết rồi! Mời mọi người vào trong!”
Lâm Dương đã cho chuẩn bị một bàn tiệc rất chu đáo.
“Mời mọi người đi theo tôi!”
“Lâm Dương, dì thấy đây nhà hàng này chắc mắc tiền lắm.
Hay là mình đi chỗ khác đi.”
Quản lý nhà hàng vừa tính xoay người lại trả lời thì Lâm Dương đã nháy mắt anh một cái.
“Dạ không đâu dì, nhà hàng giá cả rất phải chăng.
Dì không cần lo nghĩ đến vấn đề tiền bạc đâu ạ.”
Lâm Dương đi đến bàn kéo ghế ra cho Chu Tiểu Mân.
“Tiểu Mân, em ngồi đi!”
“Tiểu Mân, em bị sao mà anh thấy vẻ mặt em không được tốt cho lắm.
Có phải vết thương ở chân còn đau không?”
Chu Tiểu Mân lạnh nhạt đáp.
“Em không sao.
Em tự kéo ghế được.
Anh quay lại vị trí của mình đi.”’
Trần Xuân Liễu nhìn cử chỉ của Chu Tiểu Mân đối với Lâm Dương khiến bà rất khó chịu.
tức giận, đen cả mặt mày.
“Chu Tiểu Mân…”
“Con tỏ ra vẻ gì thế?”
Chu Tiểu Mân vẻ mặt không được vui cho lắm.
“Mẹ… Con có tỏ vẻ gì chứ?”
“Con như thế mà bảo là không tỏ vẻ, không thái độ sao?”
“Mẹ… Từ đầu con đã không muốn đi.
Là do mẹ ép con phải đi mà.”
“Tiểu Mân… Con…”
Chu Hoàng Thiên thấy không khí trong bàn ăn rất ngột ngạt nên ông giải vây.
“Bà bình tĩnh.
Có gì từ từ về nhà rồi nói, đây là nhà hàng dù gì lớn tiếng ở đây cũng không tốt.”
Quản lý nhà hàng đi ra trên tay cầm menu.
“Mời mọi người gọi món.”
“Chú, dì hai người gọi món đi ạ!”
Lâm Dương quay sang Chu Tiểu Mân với ánh mắt trìu mến và nói.
“Tiểu Mân, em gọi những món mà em thích đi.”
“Không cần đâu Lâm Dương.
Cứ để cho cha mẹ em gọi món là được rồi.”
“Vậy chú dì hai người thích ăn món gì thì cứ gọi.
Đừng lo về giá cả.”
“Lâm Dương hay là con gọi món đi.”
Lâm Dương gập menu lại đưa cho quản lý nhà hàng rồi nói với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cậu đem tất cả các món best seller của nhà hàng lên đây.”
“Tôi biết rồi.
Anh Lâm và mọi người đây chờ một lát.
Nhà hàng chúng tôi sẽ lên món ngay.”
Quản lý nhà hàng đi vào bếp để gọi món.
Lâm Dương rót rượu mời Chu Hoàng Thiên.
“Chú Chu, chú uống với con nhé!”
“Nâng ly thôi con.”
“Dạ! Con mời chú.”
Reng! Reng! Reng!
Lâm Dương vừa nâng ly đến môi thì điện thoại của anh vang lên.
“Dạ! Con xin phép ra ngoài nghe điện thoại.”
Chu Hoàng Thiên và Trần Xuân