Lâm Dương tức giận khi thấy những món quà đắt giá của Hàn Thiên An tặng cho gia đình Chu Tiểu Mân.
“Tiểu Mân, em nên cẩn thận với loại người như anh ta.”
“Anh ta không phải là người tốt.”
Tiểu Mân không thích những lời của Lâm Dương nói với cô.
“Lâm Dương, Hàn Thiên An không phải như những lời anh nói.”
“Nếu anh còn nói những lời như vậy.
Em sẽ không nói chuyện với anh nữa.”
Lâm Dương nghe những lời Chu Tiểu Mân nói những lời như vậy.
Anh hạ mình xuống dỗ dành Chu Tiểu Mân.
“Tiểu Mân, anh xin lỗi.
Anh không cố ý nói những lời đó.”
“Tiểu Mân nhưng em phải tin những lời anh nói.
Em phải để ý đến anh ta.
Anh ta thật sự không phải là người tốt.”
Chu Tiểu Mân, tức giận bỏ đi lên phòng.
Không nói năng thêm lời nào.
“Tiểu Mân…”
“Tiểu Mân, anh xin lỗi.”
Chu Tiểu Mân cứ như vậy đùng đùng bỏ về phòng.
Mặc kệ Lâm Dương ngồi dưới một mình.
Lâm Dương nhìn thấy Chu Tiểu Mân vì Hàn Thiên An mà có thái độ như vậy.
Anh càng căm ghét Hàn Thiên An.
“Hàn Thiên An, tại sao? Tại sao mày luôn đi trước tao như vậy?”
“Tại sao mày luôn được Tiểu Mân bênh vực hết mực như vậy?”
“Tại sao? Tại sao chứ?”
“Hàn Thiên An tao với mày.
Kẻ thù không đội trời chung.”
Lâm Dương la hét điên cuồng dưới phòng khách nhà Chu Tiểu Mân.
Anh không muốn nhìn những món đồ Hàn Thiên An tặng.
Nên đã bỏ đi về.
Lâm Dương cẩn thận khóa cửa nhà Chu Tiểu Mân, sau đó trở về nhà mình.
Quay trở lại phim trường.
“Cắt…”
“Tốt…”
“Diễn tốt lắm.”
Lúc này Phương Kim Ngọc và Đinh Đinh đã quay xong cảnh phim của hai người.
Phương Kim Ngọc quay xong, cô thay trang phục rồi rời đi.
Đinh Đinh nhìn thấy Phương Kim Ngọc, liền chạy lại thật nhanh.
“Phương Kim Ngọc, em mời chị ăn trưa nhé!”
Phương Kim Ngọc không muốn đi nhưng cô nghĩ lại lời Đinh Đinh nói lúc sáng.
Cô nghĩ Đinh Đinh sẽ giúp được cô.
“Được thôi!”
“Chị chờ một lát! Em thay trang phục rồi chị em mình cùng đi.”
Phương Kim Ngọc không nói gì chỉ gật đầu.
Đinh Đinh rời đi.
Phương Kim Ngọc trầm tư rơi vào suy nghĩ của cô.
“Chu Tiểu Mân, để xem cô và anh ta hạnh phúc được bao lâu.”
“Thứ gì của tao thì nhất định của tao.
Tiểu Mân mày hãy chờ đó.”
Giọng nói của Đinh Đinh phá tan suy nghĩ của Phương Kim Ngọc.
“Chị, chúng ta đi thôi!”
Phương Kim Ngọc cùng Đinh Đinh rời đi khỏi phim trường.
“Đi thôi!”
“Phương Kim Ngọc, chị lên xe đi.”
Đinh Đinh ổn định xe rồi nhấn mạnh ga phóng xe đi thật nhanh.
Xe vững vàng chạy một lúc đã đến trước cửa nhà hàng.
Nhà hàng Ý.
“Chào quý khách.
Quý khách có đặt bàn trước chưa ạ?”
“Tôi chưa.”
“Mời quý khách đi theo tôi.”
Nhân viên phục vụ của nhà hàng vừa thấy xe của Đinh Đinh dừng trước cửa đã chạy đến chào hỏi.
Phương Kim Ngọc cùng Đinh Đinh vào bên trong nhà hàng theo sự chỉ dẫn của nhân viên.
Một vài người xung quanh trong nhà hàng, nhận ra được Phương Kim Ngọc nên đã chạy đến xin chụp hình chung và xin chữ ký.
“Mọi người…”
“Cậu có chuyện gì thế?”
“Kia có phải là diễn viên Phương Kim Ngọc không?”
“Đâu?”
Một người phụ nữ chỉ tay về phía của Phương Kim Ngọc.
“Đúng rồi! Hình như là chị ấy.
Mình phải đến xin chữ ký mới được.”
“Tôi cũng muốn.”
Phương Kim Ngọc chỉ vừa ngồi xuống, một nhóm người đã chạy ùa đến xin chữ ký và chụp hình chung.
“Phương Kim Ngọc, chị chụp hình với em có được không?”
“Em cũng muốn chụp hình với chị nữa.”
“Phương Kim Ngọc, ở ngoài chị đẹp lắm.”
Phương Kim Ngọc lúc đầu không hiểu chuyện gì mà nhóm người kia ùa lại đông như vậy.
Cô có chút khó chịu nhưng khi nghe như vậy cô vui vẻ gật đầu đồng ý.
Phương Kim Ngọc chụp hết người này rồi đến người kia.
Ký hết tờ này đến tờ khác.
Khiến cho Đinh Đinh