Chương 35: Đầu cứng cũng không phải chuyện gì tốt.
Tác giả: Thiên Địa Linh Linh
***
Bến cảng là nơi tập trung hàng hóa và thương buôn từ mọi quốc gia tới trao đổi, cũng là nơi có đủ loại người, long ngư hỗn tạp. Một bà cụ lưng còng dắt theo đứa cháu nhỏ, chiếc gậy chống run rẩy từng hồi, cái miệng méo xẹo, nếp nhăn trên khuôn mặt khắc khổ dồn lại, giống như sắp khóc đến nơi.
Nhìn quanh hồi lâu, bà lão dường như hạ quyết tâm, bước tới gọi: "Chàng trai trẻ..."
Người được gọi giật mình quay lại. Đây là một thanh niên tuổi trạc đôi mươi, dáng dấp cao gầy. Khuôn mặt cậu ta hoàn toàn không phải kiểu "đẹp tựa Phan An". Tuy nhiên ngũ quan cũng được coi như hài hòa, ngắm lâu lại thấy toát ra khí chất dịu dàng, vừa nhìn qua đã biết là người đọc sách.
Trên mặt cậu thanh niên vẫn treo vẻ nghi hoặc: "Bà lão, bà gọi con đấy ư?"
"Đúng, đúng vậy. Già này có việc gấp muốn nhờ, mong cậu giúp đỡ."
Giọng bà lão run run, khuỵu gối muốn quỳ xuống.
Cậu thanh niên nhanh mắt nhanh tay vội đỡ lấy bà, đáp: "Có chuyện gì, bà cứ nói. Nếu có thể, con nhất định sẽ giúp."
"Già có đứa con gái đã lấy chồng, ngặt nỗi chồng nó đi làm xa. Nay nó lâm bệnh nặng, muốn viết gửi chồng mấy lời cuối. Ngặt nỗi trong nhà chỉ có bà già này cùng đứa con nhỏ, đều không biết chữ. Tiền thuê tiên sinh viết thay lại quá lớn." Đôi tay yếu ớt của bà lão nắm chặt lấy cậu thanh niên, nước mắt trào ra trong con ngươi đã đục ngầu "Trông cậu hẳn là người đọc sách. Có thể theo già về thực hiện tâm nguyện cuối của nó hay không?"
Nét mặt thanh niên hiện lên vẻ bối rối, hơi do dự một lát, lại nhìn bà lão già yếu cùng đứa trẻ mới ba, bốn tuổi tròn xoe mắt ngây thơ nhìn mình bên cạnh, cuối cùng mềm lòng gật đầu chấp nhận: "Được, bà dẫn đường đi, con sẽ theo bà về."
Ba người rời khỏi khu bến cảng đông đúc, đi tới một khu chợ nhỏ. Chợ đã tàn từ lâu, người chẳng còn ai, đường đi ngày càng nhỏ hẹp, chốc chốc lại thấy mùi tanh của hải sản từ vỏ tôm, vỏ cua bốc lên gay mũi, khiến người ta váng vất. Vừa đi qua một ngõ khuất, thanh niên nọ bất thình lình nghe một tiếng bốp ngay bên tai, sau đó giống như trời vừa sập xuống, đầu ong lên, cảnh vật xung quanh cũng nhòe đi chao đảo. Cậu lung lay cố đứng vững lại, đôi tai ù ù nghe thấy tiếng được tiếng mất:
"Ăn một gậy mà... không tệ... tiếc rằng..."
Cậu thanh niên lắc lắc đầu giữ tỉnh táo, trong lòng vẫn nhớ tới bà lão và đứa trẻ, lo lắng nhìn sang, lại chỉ thấy bà lão đứng một góc, ôm lấy đứa trẻ, che mắt của nó.
Một tiếng bốp nữa lại vang lên, sau đầu đau nhói, cậu thanh niên ngã vật ra đất, tầm mắt tối đen. Suy nghĩ cuối cùng trước khi mất đi ý thức chính là: Hóa ra đầu cứng cũng không phải chuyện gì tốt, phải ăn tới hai gậy mới ngất xỉu được, thật là nỗi đau nhân đôi.
***
Thuấn Thần bị cảm giác ẩm ướt khó chịu làm cho tỉnh lại. Khẽ cựa quậy, lại phát hiện dường như mình thứ gì kìm hãm, nàng nhíu mày mở mắt ra. Trước mắt là một màu đen sì.
Thuấn Thần trong lòng lạnh đi một nửa. Chuyện trước đó vẫn còn rõ ràng. Phỏng đoán đầu tiên là: Không phải ăn đập mạnh quá, dẫn đến tụ máu não, cho nên mù luôn rồi chứ?
Dùng toàn bộ sức lực cử động ngón tay đã đông cứng, nàng chạm tới thứ gì đó cưng cứng lại sần sùi, chất liệu từa tựa như gỗ. Nhớ tới cảm giác bị kìm hãm nãy giờ, Thuấn Thần hoảng sợ hít một hơi.
Không phải là nàng xảy ra chuyện, chết lâm sàng gì đó, rồi bị Trần Thuyên đem đi chôn đấy chứ? Nói vậy, xung quanh toàn ván gỗ, là vì nàng đang ở trong quan tài?
Thuấn Thần mặt mày méo xệch: Hay là mình chết thật rồi, hiện tại đang là hồn ma? Trần Thuyên cũng thật keo kiệt. Sao lại để mình trong cái quan tài chất lượng kém thế này? Đã chật chội tới mức phải gập chân, lại còn bị nước tràn vào. Không biết mình ghét ẩm ướt nhất sao?
Sụt sịt một hồi Thuấn Thần cẳng tay tê rần như biến thành đá của nàng cuối cùng cũng hồi phục, thử xoay người, lại phát hiện trên người mình dường như có dây xích chằng chịt vương vướng.
Nàng đen mặt: Gì đây? Bình thường ta bay nhảy khắp nơi, chàng sợ chết rồi ta cũng bật dậy làm loạn, cho nên mới trói ta thành cục thế này hả?
Mặc dù hiện tại đúng là có bật dậy thật.
Nhưng mà hiện tại bị trói thế này, muốn mở quan tài càng khó khăn hơn. Chẳng lẽ nàng lại chịu oan ức chết ngạt trong này?
Chưa biết nên làm thế nào, nhưng Thuấn Thần cũng ý thức được, càng hoảng loạn, không khí để thở hết càng nhanh. Trước tiên phải bình tĩnh cái đã.
Tuy nhiên nhịp tim vừa ổn định, tiếng đập rầm rầm bên cạnh lại khiến nàng suýt bay mất nửa cái mạng.
"Thả ta ra! Mau thả ta ra!"
Tiếng gào thét tựa như ác quỷ hồi sinh sắp thoát khỏi cửa địa ngục xuyên thẳng vào tai nàng.
Lẽ nào người anh em mộ kế bên cũng muốn đội mồ sống dậy sao?
Thuấn Thần tức khắc run rẩy, răng lập cập va vào nhau, lắp bắp lên tiếng hỏi. Câu hỏi này nàng phải dùng toàn bộ sự can đảm còn sót lại trong lá gan nhỏ bé để thốt lên:
"N... này, vị bên cạnh kia ơi... anh bị chôn sống h... hay là m... ma quỷ hồi sinh thế?"
Trong lòng lầm rầm cầu khấn: Hy vọng nếu có là ma quỷ thật thì cũng không phải là ác quỷ. Hy vọng anh ta mồ yên mả đẹp, không có thù hận với thế gian. Lại nói, nếu đây không phải huyệt mộ, vậy thì là địa ngục sao? Ông trời ơi, dù lâu lâu con có hận ông thật, nhưng cũng không gây ra tội lỗi gì lớn đến mức phải xuống địa ngục chứ???
Bên cạnh đột nhiên im lặng một chốc, sau đó sự kính trọng của nàng bị tiếng chửi phũ phàng đập nát: "Mẹ nó, thần kinh à?"
"..." Bây giờ ma quỷ đều thô lỗ như vậy sao? Có lòng chào hỏi cũng bị mắng? Biết vậy bà đây đếch lên tiếng!
"Cứu... cứu tôi với..." Từ phía khác lại có tiếng rên rỉ vang lên, tuy bé nhưng tương đối rõ ràng.
"..." Hay rồi, bây giờ tất cả ma quỷ đều tỉnh giấc. Tính mở đại hội disco đấy phỏng?
Thuấn Thần còn đang chìm trong hoang mang, lại thấy tiếng cửa mở ken két, sau đó giọng nói sỗ sàng vang lên: "Có im lặng hết không? Tao quăng cả lũ xuống biển bây giờ!"
Hả? Đầu trâu mặt ngựa tới sao?
Tiếc rằng không phải. Thuấn Thần nhận ra hắn. Nàng mắc chứng mù mặt, cho nên thường dựa vào giọng nói để nhận diện người khác, lâu ngày trở nên đặc biệt nhạy cảm với âm thanh. Kẻ vừa lên tiếng chính là kẻ đã đập cho nàng hai gậy. Dù khi đó tai nàng có hơi lùng bùng, nhưng hẳn là không nhận sai.
Vậy thì, nơi này không phải là nghĩa trang?
Những người xung quanh cũng ở trong hoàn cảnh như nàng, một đám nằm trong thùng gỗ, chân tay bị trói chặt...
Thuấn Thần hít sâu một hơi: Không phải chứ? Thật sự đen đủi như vậy? Mình lại là nạn nhân bị bắt cóc làm nô lệ? Thôi bỏ đi, không phải bị trả thù là may rồi. Nhưng rốt cuộc mình và những người đồng cảnh ngộ đang ở đâu?
Cảm giác chới với cắt đứt suy nghĩ của nàng, tiếng thùng gỗ lăn trên đất vang lên lịch kịch.
Rất nhanh, thùng gỗ bị dựng đứng lên một cách thô bạo, Thuấn Thần tay chân bị trói chặt, không thể cử động, hiển nhiên theo đà trượt thẳng ra ngoài, suýt chút nữa vẹo cổ.
Nàng nhanh chóng đảo mắt đánh giá tình hình. Có vẻ như bọn họ đang ở trên một con thuyền lớn. Hóa ra bên dưới sàn gỗ nàng đang nằm là hầm bí mật cực chật hẹp. Vài gã đàn ông lực lưỡng đang lôi mấy chiếc hòm gỗ khác ra từ đó. Chẳng trách người của quan phủ đã cẩn thận đi kiểm tra mỗi chiếc thuyền trước khi rời bến nhưng vẫn không tìm được bất cứ dấu vết nào.
Thuấn Thần nhìn sắc trời bên ngoài ô cửa thông gió nhỏ xíu.
Mới tờ mờ sáng.
Lại nhìn những người giống mình vừa được dốc từ trong thùng ra, còn đang ồn ào mắng chửi. Kích thước mấy chiếc thùng gỗ này, chiều dài chưa đến mét rưỡi, chiều cao và chiều rộng khoảng nửa mét, giống như thùng đựng hàng hóa bình thường. Để nô lệ bên trong rồi chuyển lên thuyền, đúng là sẽ không bị ai để ý.
Tầng hầm chật hẹp chỉ để vừa mấy cái thùng xếp dàn ra, lại nhiều người như vậy, cho nên lượng không khí rất ít. Từ đó có thể thấy được khoảng thời gian từ khi nàng bị đưa vào hầm bí mật đến hiện tại chỉ nhiều nhất là một canh giờ.
Thế nên thuyền rời bến chưa được xa lắm, vẫn còn cơ hội cứu vãn.
Nàng mất tích từ chiều qua, Trần Thuyên hẳn đã phát hiện rồi, chắc sẽ chặn đầu kiểm tra lại toàn bộ những con thuyền đã rời bến, giữ lại những con thuyền đang ở bến. Mấy kẻ này không biết thân phận của nàng, chắc sẽ chẳng ngờ tới Trần Thuyên đột ngột kiểm tra. Vấn đề là trong gần trăm chiếc thuyền, làm sao báo cho chàng biết nàng ở chỗ nào?
Mấy tên buôn người đã xong việc, khà khà kháo với nhau: "Hôm nay lừa được mấy tên thư sinh. Nô lệ biết chữ giá gấp đôi. Lời to quá."
Thuấn Thần thính tai nghe được loáng thoáng, đại não động một chút, sau đó nhanh chóng biến thành bộ dạng nửa điên nửa dại bò bò dưới đất, nhưng vì tay chân bị trói, cho nên kì thực trông nàng giống như con sâu đo, lết lết lết. Mục tiêu là tên cao lớn trông có vẻ giống kẻ cầm đầu kia.
Thuấn Thần dập đầu đánh cộp một tiếng thật vang trước chân hắn, mở miệng gào vô cùng thê thảm: "Diêm Vương minh xét, con bị oan, con không gây nên tội lỗi gì cả. Làm người không thẹn với lòng. Xin Diêm Vương tra lại cho."
Vừa nói nước mắt nước mũi đồng loạt rớt xuống nhầy nhụa. Thực chất suy nghĩ trong lòng nàng hiện tại chỉ có dòng chữ chạy đi chạy lại: Đệt đệt đệt đệt, đau chết tao rồi!
Tên cầm đầu nhìn nàng kì quái, lùi lại nửa bước, nhíu mày hỏi mấy tên lâu la: "Chúng bay ra tay nặng quá hả? Sao nó lại hóa điên rồi?"
Một trong đám lâu la bối rối: "Là do đánh một lần nó vẫn chưa gục, nên em đánh thêm cái nữa. Không ngờ..."
Giọng nói này, chính xác là giọng nói mà Thuấn Thần nghe thấy trước khi bất tỉnh.
Tên cầm đầu tặc lưỡi: "Chậc, vô dụng! Thôi, nhốt nó cùng đám nô lệ làm việc tay chân vậy. Còn mấy tên thư sinh còn lại, đem lên khoang riêng."
Đám buôn người đóng sập cửa rời đi, không thấy được Thuấn Thần đang cúi đầu trên đất, khóe môi khẽ giương lên một nụ cười.
***
"Quan gia, không tìm thấy Đoàn Mật viện sứ."
Một ám vệ quỳ trên đất bẩm báo.
Khi đến châu Hóa, bọn họ tách ra để tiện tìm hiểu, nào ngờ đến chiều mọi người đều trở về, lại thấy thiếu một người. Cứ nghĩ Đoàn Mật viện sứ về muộn chút thôi, nào ngờ mặt trời khuất bóng, nhà đã lên đèn, Đoàn Mật viện sứ vẫn chưa trở về. Quan gia vô cùng lo lắng liền lập tức cho người đi tìm. Bọn họ phải đến từng nhà dân gõ cửa, miêu tả ngoại hình, tìm kiếm tung tích Đoàn Viện sứ, vậy mà đến khi có người chỉ đường, lần theo một hồi, tung tích lại đứt đoạn.
"Dấu vết cuối cùng thì sao?"
"Có người nhìn thấy một bà lão và một đứa trẻ dẫn một thanh niên đi tới hướng khu chợ, lúc tan tầm. Nghe miêu tả có lẽ chính là Đoàn Mật viện sứ. Nhưng chúng thần đã xới tung nơi đó lên cũng không thấy bóng dáng Đoàn Mật viện sứ."
Trần Thuyên gật đầu, nhắm mắt phẩy tay cho người lui đi. Cửa vừa đóng, chàng giống như không chống đỡ nổi nữa, khuôn mặt tái mét, tay khẽ ấn trên dạ dày kìm lại cơn đau. Từ lúc thấy nàng về muộn, trong lòng chàng đã có linh cảm không lành.
Từng khắc trôi qua, người chàng phái đi lần lượt trở về, dùng khả năng giao tiếp với động vật cũng không có kết quả, trái tim chàng càng lúc càng chùng xuống. Dạ dày vì lo lắng mà quặn lên từng hồi, khiến trán chàng lấm tấm mồ hôi lạnh. Cố gắng níu giữ lại một tia hy vọng, trấn an chính mình rằng nàng sẽ không sao, không được hoảng loạn, nhưng hàng trăm giả thiết đáng sợ kéo đến khiến Trần Thuyên không bình tĩnh nổi.
Chàng sợ nàng bị kẻ phản loạn nào đó bắt đi. Chàng sợ nàng bị tàn dư của Trần Lệ lập mưu trả thù. Nếu thật vậy... nếu thật vậy...
Trần Thuyên đứng bật dậy, tầm mắt thốt nhiên mờ đi khiến chàng loạng choạng một chút,