Editor: Kiều Tiếu
Rất nhanh, gốc cây đại thụ đã bị mấy nam sinh vây quanh.
Tiếng trò chuyện bên này đưa tới sự chú ý của không ít các sinh viên đang nghỉ ngơi chung quanh, họ liên tiếp nhìn về phía Nam Tinh.
Nam Tinh nhìn thoáng qua, nhanh chóng dời đi tầm mắt.
"Không muốn cho."
Nghe vậy, tươi cười trên mặt Đổng Lãng cứng đờ.
Tựa hồ không thể tin được là Nam Tinh sẽ cự tuyệt, hắn nhịn không được mở miệng.
"Học muội, cho tí mặt mũi đi."
Ninh Đào tránh ở đằng sau Nam Tinh, bĩu môi về phía người tên là Đổng Lãng.
"Nhiều người thò qua thế này, khác gì cưỡng ép cơ chứ?"
Lời này khiến cho Đổng Lãng càng cảm thấy bản thân bị mất mặt, có chút thẹn quá hóa giận, ngoài cười nhưng trong không cười,
"Học muội, mới đến cũng không nên quá kiêu ngạo. Rất dễ dàng có hại."
Nam Tinh trầm mặc.
Đổng Lãng vừa thấy cô không nói gì, cho rằng cô biết điều, kết quả còn chưa kịp cười ra tiếng, liền nghe được Nam Tinh nhàn nhạt nói một câu.
"Còn không đi?"
Mặt Đổng Lãng đỏ lên,
"Cô!"
Bên cạnh có bạn học không nhịn được, bật cười ra tiếng.
Mặt Đổng Lãng càng thêm đỏ, cuối cùng, hắn hung tợn trừng mắt nhìn Nam Tinh.
"Cô chờ cho tôi."
Nói xong, nổi giận đùng đùng rời đi.
Ninh Đào thấy bộ dáng giận dữ đùng đùng của Đổng Lãng, che miệng cười trộm, đôi mắt tỏa sáng, nhịn không được nhìn về phía Nam Tinh.
"Nam Tinh, cậu quá soái a~ Nếu cậu là đàn ông, tớ nhất định ·······"
Nam Tinh duỗi tay, vặn nắp chai nước mà Ninh Đào đưa cho, trong lúc cô ấy đang nói chuyện, nhét chai nước vào miệng Ninh Đào.
"Ngô."
Miệng Ninh Đào bị ngăn chặn, đôi con ngươi ngập nước nhìn chằm chằm Nam Tinh.
Lúc này, bỗng nhiên vang lên một tiếng cười lạnh.
Theo tiếng cười nhìn lại, là một cô gái mặc một bộ váy liền thân màu trắng thuần, khuôn mặt xinh đẹp điềm mỹ, chỉ là khi nhìn về phía Nam Tinh, trên khuôn mặt treo lên biểu tình khinh thường.
Cô gái này, Nam Tinh có biết, là thành viên thứ ba trong phòng cô, Cố Oánh Oánh của khoa biểu diễn.
Ninh Đào nhịn không được mở miệng:
"Cố Oánh Oánh, cậu có ý gì?"
Trên đầu Cố Oánh Oánh có một chiếc ô che nắng, khinh miệt nhìn Nam Tinh.
"Không có ý gì, chỉ thấy là, có vài người a, tự cho mình là thanh cao, nhìn không rõ thế cục."
Ỷ vào bản thân lớn lên xinh đẹp, liền ở đây không kiêng nể gì. Trường đại học Đế Đô này không thiếu nhất chính là những người có vẻ ngoài xinh đẹp, sớm muộn gì cô ta (Nam Tinh, đây là kể theo lối nghĩ của COO) cũng chuốc họa vào thân.
Cố Oánh Oánh lại cười lạnh một tiếng.
Ninh Đào kề sát vào tai Nam Tinh, nhỏ giọng nói.
"Cái cô Cố Oánh Oánh này cũng thật kỳ quái, cô ta không tham gia quân huấn, sao lại chạy ra đây phơi nắng làm gì nhỉ?"
Đang nói chuyện, bỗng có một chiếc xe quân đội từ xa chạy về phía này, mà huấn luyên viên huấn luyện của bọn họ cũng đột nhiên trở nên thực nghiêm túc, đứng nghiêm chào chiếc xe đang đi tới, nháy mắt tầm mắt của mọi người đều bị hấp dẫn về phía này.
Rất nhanh, cửa xe quân đội được mở ra, một người đàn ông từ trên xe bước xuống, trên mặt đeo một chiếc kính râm, cả người toát ra dáng vẻ con ông cháu cha.
Nam Tinh quan sát người mới tới, là Tống Cảnh Hiên.
Sau đó, Tống Cảnh Hiên tháo kính râm xuống, không biết đã nói gì với các giáo quan, động tác của các giáo quan đồng loạt cúi chào.
Xung quanh nhanh chóng vang lên những thanh âm nghị luận.
"Người nọ là ai a? Nhìn qua rất có địa vị a."
"Tui không biết người kia là ai, nhưng mà cậu nhìn nhãn hiệu của chiếc xe kia đi, sau chữ 'Quân' có một chuỗi số 1, trong quân đội bảng số xe này hình như không phải ai cũng có đâu?"
"Là quân nhân cấp bậc thiếu tá à?"
"Nhìn qua thì người kia còn rất trẻ tuổi."
"Lớn lên cũng rất tuấn tú a."
"Nhưng mà nói thật, khí thế của người này cứ không giống quân nhân kiểu gì ấy, giống mấy tên con ông cháu cha hay...gì đó hơn."
Âm thanh nghị luận chung quanh khiến cho Cố Oánh Oánh cực kỳ khinh bỉ.
Một đám không có kiến thức.
Cố Oánh Oánh nhìn về phía Nam Tinh, cố ý vô tình đi tới chỗ Nam Tinh, đứng yên bên cạnh cô, cười khẽ một cái.
"Nhìn nữa cũng vô dụng, người kia chính là cháu nội của Thủ Trưởng Tống. Hắn cũng không phải con chó con mèo ai cũng có thể coi trọng đâu."
Vừa dứt lời, Tống Cảnh Hiên như thể phát hiện cái gì, tháo kính râm xuống nhìn về phía Nam Tinh.
Cố Oánh Oánh cho rằng người nọ đang xem chính mình, tức khắc lộ ra nụ cười điềm mỹ, cười ngọt ngào với người nọ.
Sau đó, Tống Cảnh Hiên vẫy tay với các giáo quan, nghênh ngang đi về phía Cố Oánh Oánh.
Các bạn học xung quanh lại lần nữa nghị luận.
"Người mới tới này hình như có quen biết