Editor: Kiều Tiếu
(*): Nguyên văn là "Tâm linh canh gà: người mình có người dịch không sát nghĩa nhưng đọc rất êm tai là "Một món súp kỳ diệu cho tâm hồn", thô hơn chút thì là "Súp gà cho tâm hồn". Đây là một quyển sách tập hợp khá nhiều triết lý sống được thể hiện qua các câu chuyện nhỏ trong sách. Bên nước ngoài nó có ý nghĩa hệt như "Hạt giống tâm hồn" ở nước mình vậy. (giải thích theo vốn hiểu biết hạn hẹp của mình).
Cứ như vậy, Ninh Đào bị lừa dối đến một công ty khác ký hợp đồng.
So sánh với bản hợp đồng 30 vạn trước đó, thù lao của hợp đồng mới này có ít hơn một chút, quay 7 ngày được nhận 2 vạn nhân dân tệ.
Nam Tinh dẫn Ninh Đào rời khỏi tầng lầu dành riêng của công ty điện ảnh kia, đi xuống tầng trệt.
Ngay lúc sắp rời khỏi tòa nhà, vừa vặn nhìn thấy một bản tin khẩn cấp trên TV.
"Tiếp theo đây là một bản tin khẩn, trong quá trình chuyển ngục có một phần tử khủng bố đến từ nước ngoài có ý đồ vượt ngục chạy trốn, bị đánh gục ngay tại chỗ. Dưới đây là hình ảnh ghi lại hiện trường lúc ấy."
Trong lúc vô tình Nam Tinh nhìn lướt qua, liếc mắt một cái đã bị hình xăm chim ưng mắt xanh lá trên cổ tay của gã đàn ông kia thu hút.
Bước chân dừng lại.
Hình ảnh phát lại, gã đàn ông này phá tan từng tầng bao vây của cảnh sát, ý đồ muốn nhảy từ trên xe xuống để chạy trốn.
Đôi mắt của hắn ta đăm đăm nhìn vào một chỗ, như thể nhìn thấy được đồng bọn của mình.
Lúc gã đàn ông này sắp chết, còn kiên định nhìn vào màn ảnh, nghẹn ngào hô to một câu.
"Sẽ có người báo thù cho tao."
Nói xong, ngã xuống vũng máu.
Mí mắt của Nam Tinh rũ xuống.
Báo thù?
Muốn hướng về ai để báo thù?
Miêu Vũ? Tống Cảnh Hiên? Hay là Quyền Tự?
Đang nghĩ ngợi, phía sau cô vang lên tiếng trò chuyện.
Tửu Từ cùng với người đại diện của hắn vừa vặn đi ngang qua.
Người đại diện thở dài một tiếng.
"Tửu Từ, qua hôm nay hiệp ước của em liền hết kỳ hạn, về sau, trời cao đường xa không hẹn ngày gặp lại."
Ninh Đào bắt lấy tay Nam Tinh, khe khẽ run rẩy, bộ dáng có phần kích động.
"Nam Tinh, Nam Tinh, là Tửu Từ của Vũ Trụ Thiếu Niên Đoàn a, cậu ấy cũng tới đây."
Nam Tinh quay đầu nhìn lại.
Tửu Từ đang mặc một bộ quần áo màu trắng, cười cười gật đầu.
"Ừm."
Nam Tinh nhìn hai người kia, vừa vặn đều quen biết.
Người đại diện này vẫn là người đại diện của Nam Vũ trước khi Nam Vũ rời khỏi công ty kia, tên là Trương Dã.
Trương Dã nhìn Tửu Từ, muốn nói lại thôi.
"Cậu, aiz, thôi vậy. Hết thảy hành trình của cậu đều nghe theo lệnh công ty, trước kia cậu không nền thành thật như vậy."
Tửu Từ trầm mặc, không nói gì.
Nói xong lời này, Trương Dã cũng thấy được Nam Tinh, ngay lập tức hai mắt sáng ngời, tiến lại gần nói lời khách sáo.
"Nam Tinh, sao cô lại tới đây? Tới để đóng phim à? Hay ký hợp đồng với công ty?"
Trong lời nói còn mang theo ý thử.
Nam Tinh gật đầu,
"Ừm."
Vừa đồng ý xong, trong mắt Trương Dã hiện lên thần sắc đáng tiếc, quả nhiên vẫn chậm một bước.
Người như Nam Tinh nếu lang bạt trong giới giải trí, sớm muộn gì cũng đỏ tía, hạt giống tốt như vậy mà lại bị người khác đào trước mất rồi, đáng tiếc.
Nam Tinh nhìn về phía Tửu Từ.
"Hợp đồng của cậu đến kỳ?"
Tửu Từ cười cười gật đầu,
"Chị Nam Tinh."
Rất có lễ phép, lời nói cử chỉ tạo cho người khác cảm giác cực kỳ thoải mái.
Tửu Từ.
Trong《 Tiểu kiều thê chớ chọc hỏa 》 có xuất hiện người này.
Sự nghiệp cực kỳ nhấp nhô, sau khi một mình rời khỏi nam đoàn, giải ước với công ty, lại ký với một công ty khác, hợp đồng này vừa ký chính là mười lăm năm.
Mới đầu, đãi ngộ cũng không tệ lắm, chỉ là sau đó không biết đã xảy ra chuyện gì, bị công ty tuyết tàng. (KT: tuyết tàng được hiểu gần như phong sát).
Đến năm hắn 33 tuổi, hủy hợp đồng với công ty kia, 35 tuổi biểu diễn một ca khúc chủ đề, lập tức hỏa.
Mọi người mới phát hiện, thanh tuyến của người này thế mà dễ nghe như vậy. Fans gọi hắn là "Chàng tiên cá."
Sau đó, hắn ôm trọn tất cả các giải thưởng về ca khúc năm đó, hồng thấu nửa bầu trời, mà nhân sinh của hắn cứ như vậy mà dừng lại vào năm 35 tuổi. Trong một đêm nọ, hắn nhảy từ tầng thượng xuống, tự sát.
Rất nhanh, Trương Dã rời đi.
Ba người Nam Tinh, Ninh Đào và Tửu Từ đi ra phía cửa công ty.
Nam Tinh hỏi,
"Giải ước?"
Tửu Từ sửng sốt, sau đó cười gật gật đầu.
"Vâng"
"Muốn tới công ty của tôi không? Trở thành nghệ sĩ dưới tay tôi."
Tửu Từ lại lần nữa sửng sốt.
Hắn lẳng lặng nhìn Nam Tinh,
"Vì sao chị lại muốn chọn em làm nghệ sĩ? Trong Vũ Trụ Thiếu Niên Đoàn, em cũng không hot cho lắm."
Hắn vẫn luôn cười, chỉ là nụ cười kia làm cách nào cũng không thể hòa tan được sự đau thương dưới đáy mắt hắn.
Nam Tinh cũng lẳng lặng nhìn hắn.
Trong đầu không ngừng nghĩ tới cuốn sách "Chicken Soup for the Soul", ý đồ muốn tìm thứ gì hữu dụng với cô trong tình cảnh này.
Cuối cùng, thanh tuyến không hề phập phồng, nhàn nhạt mở miệng.
"Ngôi sao lộng lẫy nên treo trên bầu trời, chứ không phải bị bao phủ trong bụi bặm."
Tửu Từ sửng sốt.
Chị ấy đang nói hắn?
Nam Tinh lại nói.
"Ông trời luôn thiên vị cho người đặc biệt, ban cho hắn thiên phú khiến người khác cực kỳ hâm mộ, nhưng cũng cho hắn một khuyết