Editor: Kiều Tiếu
Đang cúi đầu gửi tin nhắn, đột nhiên cô nghe thấy tiếng ghế bị quăng ngã phát ra từ bên phía tổ đạo diễn.
Nam Tinh ngẩng đầu nhìn.
Miêu Vũ ngồi trên ghế đạo diễn, nhíu mày, tâm tình có phần không tốt.
"Nghỉ ngơi nửa giờ, sau đó lại tiếp tục khóc."
Cảnh đầu bị hô cut mười mấy lần rồi mà vẫn chưa quay xong.
Bởi vì cảm xúc của Miêu Vũ không tốt, toàn bộ không khí quanh phía tổ đạo diễn cũng có chút trầm thấp.
Bên khu quay chụp.
Ninh Đào mặc chiếc váy đỏ rách tung tóe, rúc vào trong góc.
Một đôi mắt sưng y hệt quả đào.
Cảnh khóc diễn này, Ninh Đào đã khóc mất 3 giờ.
Cuối cùng tiếng khóc cũng trở thành tiếng sụt suỵt, nhưng cũng chưa thể thông qua.
Bên cạnh vang lên tiếng cười nhạo, nhưng vì là tân nhân nên căn bản không ai thèm quản.
Hốc mắt của cô ửng đỏ, từ trong góc bò dậy, muốn đi uống nước.
Khóc xong, miệng khô cực kỳ.
Vừa mới bò dậy, liền nhìn thấy Nam Tinh bưng một ly nước ấm đi tới.
Nam Tinh ngồi xổm xuống đất, duỗi tay xoa xoa nước mắt cho cô.
"Uống nước đi."
Ninh Đào ghé vào lòng ngực Nam Tinh, ủy khuất 'Oa' một tiếng, khóc to.
"Cô ấy kêu tớ khóc, nhưng lại không nói gì với tớ. Lời kịch của tớ chỉ có 2 câu, tớ thật đau lòng!"
Nam Tinh không nói chuyện, chỉ ngồi bên cạnh cô.
Tuy rằng cô rất muốn đẩy tiểu khóc bao cứ suốt ngày khóc khóc chít chít này ra, nhưng, nể mặt cô ấy đang dốc sức kiếm tiền cho mình.
Không đẩy ra, còn duỗi tay vỗ vỗ trấn an cảm xúc.
Vừa trấn an, Nam Tinh vừa nhìn qua kịch bản.
Cảnh diễn đầu, Ninh Đào chỉ cần nói 2 câu.
Là cảnh diễn ở tầng ngầm, nhân vật bị kẻ bắt cóc chộp tới, ép lui vào góc tường, xé quần áo muốn chiếm tiện nghi.
Cảnh diễn này, là phân đoạn Miêu Vũ bị bắt cóc.
Cô cẩn thận hồi ức lại, lúc ấy cô đẩy cửa ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Miêu Vũ đang có cảm xúc gì nhỉ?
Là tuyệt vọng.
Là loại ánh mắt trống rỗng vô hồn, tựa như tuyệt vọng vì sẽ không có người tới cứu cô ấy.
Nam Tinh nâng tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của Ninh Đào.
"Cậu khóc không phải vì bị người ta khi dễ vũ nhục, mà là biết sẽ không có người nào tới đây cứu mình, cho nên mới tuyệt vọng."
Ninh Đào chớp chớp mắt, cái hiểu cái không.
"Nhưng sau đó có người tới cứu a, chẳng phải là vị anh hùng đó sẽ tới hay sao?"
"Nhưng nhân vật mà cậu diễn lại không biết điều đó. Trong mắt cô ấy chỉ có tĩnh mịch trống không, cảm giác tâm như tro tàn."
Nam Tinh rút một tờ giấy nhét vào tay cô.
Ninh Đào vừa lau nước mắt vừa uống nước.
Bởi vì khóc lâu rồi, nên nước mắt cứ không tự giác mà rơi xuống.
Nam Tinh không biết thu âm ở hiện trường không có tắt.
Tiếng nói chuyện của cô và Ninh Đào truyền tới tai đạo diễn một cách rõ ràng.
Miêu Vũ ngồi trên ghế, nhìn chằm chằm Nam Tinh ở trên màn hình.
Vừa rồi biểu diễn của Ninh Đào kỳ thật không tệ, nhưng cô cứ có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp, cứ thấy thiếu thiếu điều gì.
Nhưng lại không nói rõ được rốt cuộc đang thiếu chỗ nào.
Thẳng tới khi, câu nói của Nam Tinh vang lên.
Lúc ấy cô đang tuyệt vọng.
Cô cho rằng bản thân mình chết chắc rồi.
Nhưng không nghĩ tới, người đàn ông kia sẽ xuất hiện, cứu cô ra ngoài, còn trấn an cô.
Nam Tinh này, vậy mà lại biết rõ cảm thụ của cô.
Nam Tinh an ủi Ninh Đào xong, lại lần nữa quay lại chỗ ngồi.
Cô rũ mắt xuống, chẳng mấy giây sau, nhạy bén nhận ra có người đang chăm chú nhìn cô.
Nhấc mí mắt lên, nhìn về phương hướng đó.
Liền nhìn thấy một gã đàn ông đeo thẻ nhân viên, xắn tay áo lên cao, khiêng một xô nước lớn đi về phía Miêu Vũ.
Gã đàn ông đó nhìn qua rất vạm vỡ, bước chân dừng lại cách đó không xa, vẫn luôn nhìn chằm chằm Miêu Vũ.
Trên mu bàn tay của gã ta, có săm một hình diều hâu màu xanh lá.
Nam Tinh hạ mí mắt, lấy laptop trong balo ra, còn có cả điện thoại của chính mình.
Sau đó nâng tay, đưa cho người phụ trách đang đứng bên cạnh.
Người phụ trách thực ân cần.
"Nam Tinh, cần tôi giúp gì à?"
Nam Tinh mở miệng.
"Có thể giúp tôi đi xin số điện thoại của người đàn ông kia không? Lấy điện thoại của tôi gọi cho hắn, nhớ là kêu hắn bắt máy một lần nhé, được không?"
Người phụ trách nhìn Nam Tinh, rồi quay sang nhìn gã đàn ông vạm vỡ kia, người phụ trách cười.
"Nam Tinh, cô thích loại hình này à? Chút việc nhỏ này đương nhiên không thành vấn đề."
Nam Tinh gật gật đầu.
"Cảm ơn, nhưng mà đừng nói là tôi muốn xin, cô giúp tôi tùy tiện bịa ra một lý do là được."
Người phụ trách đều là nhân tinh, chút EQ này vẫn phải có.
Khoa tay múa chân với Nam Tinh làm ra một động tác tay không thành vấn đề, sau đó, nhận lấy điện thoại của cô, nhanh chóng đi về phía gã.
Khi nhân viên đó dùng điện thoại của Nam Tinh gọi đến số điện thoại của gã đàn ông kia, mặt Nam Tinh không có cảm xúc gì phập phồng, ngón tay nhanh chóng gõ gõ