Editor: Kiều Tiếu
Ánh mắt của Tây Nguyên dừng trên người Nam Tình, gương mặt lạnh băng không có chút cảm xúc.
Cuối cùng, mở miệng.
"Lúc trước, vì sao em lại gả cho anh?"
Nam Tình sửng sốt,
"Anh đang nghĩ gì thế, sao lại hỏi vấn đề này?"
Tây Nguyên không nói chuyện, chỉ nhìn cô chằm chằm.
Nam Tình nhún vai.
"Nhà em trước kia loạn cực kỳ, ba em muốn ép gả em ra ngoài. Sớm muộn gì cũng phải gả chồng, chi bằng tự mình chọn một anh."
"Vậy nên em chọn trúng anh?"
"Đúng vậy."
Nam Tình dứt khoát gật đầu.
Cuối cùng, sắc mặt của Tây Nguyên mới đẹp lên một tí.
"Em coi trọng điểm nào ở anh?"
"Khuôn mặt đẹp, dáng người tốt, lại ít nói."
Mấy câu khen ngợi khuôn mẫu này, nếu như đổi lại là người khác, có lẽ sẽ cảm thấy Nam Tình trả lời có lệ.
Nhưng cố tình, Tây Nguyên lại cảm thấy dễ nghe cực kỳ.
Trong đầu hiện lên gương mặt của Quyền Tự.
Tên ma ốm kia, ngoại trừ gương mặt trông còn tạm được thì các điều kiện khác đều không thể thoả mãn.
Nghĩ như vậy, sắc mặt của Tây Nguyên càng thêm tươi tắn.
Hắn duỗi tay, giữ chặt cổ tay của Nam Tình, túm người vào trong lòng ngực mình, ôm chặt eo cô, trên tay dùng sức, trực tiếp nhấc người ngồi lên đùi mình.
Nam Tình khiếp sợ, vội vàng ôm lấy cổ hắn, mái tóc đen dài tản ra, có chút hỗn độn.
"Anh, anh làm gì?"
Tây Nguyên cúi đầu, nhìn cô,
"Thực hiện một ít chức trách của người chồng."
Nói xong, vẻ đạm mạc trên gương mặt hắn tan đi, hôn một cái lên môi cô, mang theo sự ôn nhu khó có được.
Đáng tiếc, ôn nhu này Nam Tình không cảm nhân được.
Cái tên vương bát đản này không thể nhìn xem đây là chỗ nào à?
"Ngô."
Đôi môi bị nụ hôn ngăn chặn.
Chẳng được bao lâu, Nam Tình thở hồng hộc, áo sơ mi bị cởi bỏ, cô nhịn không được nói.
"Đây là ở trong xe."
Vừa nói dứt câu, Tây Nguyên một ngụm ngậm lấy môi cô, đè người lên ghế điều khiển, ý muốn tràn đầy.
"Không có điều luật nào quy định, 'chuyện' vợ chồng chỉ có thể thực hiện ở trên giường."
Nam Tình muốn nói cái gì, Tây Nguyên lại nói tiếp.
"Huống chi đây cũng không phải lần đầu tiên 'làm' trong xe. Lần trước còn là em lôi kéo anh tìm ra chỗ 'tốt' này đấy."
Tây Nguyên hồi tưởng xong, đôi mắt lập tức trở nên sâu thẳm.
Lời cự tuyệt tới bên miệng Nam Tình bị nghẹn lại, khuôn mặt đỏ bừng.
Lần đó cô uống say, được chứ?
Sau đó, ngay cả một câu cô cũng không nói ra được.
*
Một bên khác.
Nam Tình rời đi không lâu, Nam Tinh cũng rời đi.
Chờ đến khi quay lại Quyền gia, Tống Cảnh Hiên cầm theo một bộ máy tính đi vào.
Sau đó, đặt máy tính xuống trước mặt cô.
"Cô bạn nhỏ, máy tính đỉnh cấp mà cháu muốn, tới rồi đây."
Trong mắt Nam Tinh hiện lên tia sáng, nhận lấy máy tính, ngồi lên sô pha đùa nghịch.
Laptop này có vẻ hơi nặng so với máy tính bình thường.
Đang bận nghiêm túc nghiên cứu, cô đột ngột cảm thấy cẳng chân căng thẳng, sau đó một vật nặng tự dưng đè lên chân cô.
Vừa cúi đầu liền nhìn thấy một cánh tay đang ôm lấy cẳng chân của cô, đặt mông ngồi lên chân cô, gặm kẹo que, phát ra tiếng vang rộp rộp.
Nam Tinh mở miệng,
"Tống An An?"
Cô vừa mở miệng hỏi xong, liền thấy Tống An An nói chuyện với chiếc đồng hồ điện tử trên tay cậu nhóc, nãi thanh nãi khí nói.
"Vinh Vinh, chú tới, chú tới."
Tống Cảnh Hiên dựa vào thành sô pha, nhìn một màn này, cười nói.
"Tên nhóc con, chú Vinh Vinh của nhóc không tới được đâu. Chỗ này đối với hắn mà nói, đáng sợ hơn cả nhà ma."
Tống An An cái hiểu cái không,
"Vinh Vinh sẽ đến."
Chú ấy còn nói sẽ mua kẹo cho nhóc ăn cơ mà.
Tống Cảnh Hiên chậc chậc.
"Tống An An, cháu lại không đáng giá tiền, hắn vì sao sẽ đến?"
Tống An An gân cổ.
"Cháu đáng giá!"
Vừa nói, vừa múa may kẹo que trong tay.
Một lớn một nhỏ nhà này bắt đầu đấu võ mồm.
Nam Tinh nâng nâng chân.
Vật nhỏ này đang ăn vạ trên đùi cô à?
Sao mỗi lần gặp mặt đều phải ôm chân nhỉ?
Tống An An vì ngồi lên chân của Nam Tinh, nên khi Nam Tinh nâng nâng chân, thịt trên người cậu nhóc cũng theo đó rung rung.
Kẹo que trong tay, bẹp, rớt.
Tống An An nhìn kẹo que dính chặt lên thảm lông dê.
Chớp chớp mắt, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Hai tay ôm lấy cẳng chân của Nam Tinh, ô ô có vẻ sắp khóc.
Nước mắt bắt đầu rớt lên ống quần của Nam Tinh.
Lúc này, ngoài sân, Trịnh Vinh hộc hộc hộc chạy tới.
Tiền viện của Quyền gia rất lớn, bình thường đa số đều phải ngồi xe chạy thẳng vào.
Hắn chạy như vậy, cũng không biết phải chạy bao lâu, mồ hôi đầy đầu chạy vào phòng khách.
Không thèm nhìn người anh họ nhà mình, đi đến trước mặt Nam Tinh, thành khẩn hô một tiếng.
"Nam Tinh tiền bối."
Bộ dáng này, đâu giống tới đón Tống An An, ngược lại giống như tới tìm Nam Tinh.
Tống Cảnh Hiên nghe thấy Trịnh Vinh hô một câu tiền bối, có phần kinh ngạc.
Đứa nhỏ Trịnh
Vinh này, gia thế tốt, lại được gia đình cưng chiều, phương diện máy tính lại rất lợi hại, từ nhỏ đến lớn gió thuận nước xuôi (*mọi chuyện thuận lợi), tạo thành một thân tật xấu, đôi mắt cứ hếch lên trời.
Những người cùng thế hệ, hắn không coi trọng ai, không thèm để ai vào mắt, cũng chưa thấy qua người nào có thể làm cho hắn cam phục.
Thế nhưng, lúc này lại nghe được hai chữ 'tiền bối' từ trong miệng hắn, còn là nói với Nam Tinh, quả thực không thể tưởng tượng.
Nam Tinh nhìn hắn.
"Cậu tới đón Tống An An?"
Nam Tinh lại nâng nâng chân.
Tống An An mới vừa nỗ lực nhặt kẹo que rớt trên thảm lên, ý đồ muốn cho nó vào trong miệng ăn tiếp, ai ngờ Nam Tinh lại rung rung chân, cứ thế, bẹp, lại rơi xuống đất.
Trịnh Vinh mở miệng,
"Tiền bối, em có thể giúp chị làm cái gì đó không?"
Vừa nói vừa bế Tống An An lên.
Nam Tinh trên dưới đánh giá Trịnh Vinh.
Người này đã dính cô thật lâu, rũ mắt, chớp một cái.
"Thật muốn học?"
Trịnh Vinh có phần kích động, ôm Tống An An thực dùng sức.
"Vâng, rất muốn được học tập từ tiền bối."
Nam Tinh liếc nhìn hắn, khép máy tính lại.
"Chờ tôi một lát."
Nói xong, cô chạy lên lầu.
Trịnh Vinh cao hứng ôm Tống An An, hôn hai cái lên khuôn mặt của cậu nhóc.
"Thành công!"
Quả nhiên, chỉ cần thái độ thành khẩn, King nhất định sẽ phát hiện ra hắn đang thật tình thật lòng thỉnh giáo.
Tống Cảnh Hiên lười biếng nói.
"Hiếm thấy có khi em nghiêm túc như vậy a."
Trịnh Vinh cao hứng gật gật đầu.
"Chặng đường học tập là vô hạn, đi theo tiền bối sẽ học hỏi được nhiều hơn, đương nhiên là phải nghiêm túc."
Tống Cảnh Hiên không để bụng, cảm thấy nhiệt tình của hắn chỉ kéo dài không quá 3 phút mà thôi.
Cậu bạn nhỏ Tống An An nhìn chằm chằm kẹo que trên mặt đất, ý đồ giãy giụa muốn trượt khỏi người Trịnh Vinh để nhặt kẹo que lên ăn.
Đáng tiếc, cậu nhóc giãy giụa thế nào cũng đều bị Trịnh Vinh đang kích động làm lơ.
Không lâu sau, Nam Tinh xuống lầu.
Trong tay Nam Tinh có cầm một xấp tư liệu và một chiếc USB.
Sắc mặt của Trịnh Vinh lập tức vui vẻ.
Nhưng theo sát, đằng sau Nam Tinh còn có thêm một người đi từ trên thang lầu xuống dưới.
Bộ dáng tuấn mỹ, con ngươi màu xám nhạt bễ nghễ nhìn lướt qua phòng khách.
Thế là, nụ cười trên mặt Trịnh Vinh cứng lại rồi :) .
Tống An An bị Trịnh Vinh ấn vào trong ngực, không thể nhúc nhích nổi một tí.
Nam Tinh đi đến trước mặt Trịnh Vinh, đưa đồ vật cho hắn.
"Trở về làm đi, nửa tháng sau tôi sẽ kiểm tra thành quả."
Nói xong, Nam Tinh dừng một chút, lại nói.
"Thứ này, làm trong khoảng thời gian rảnh rỗi khi cậu làm trợ lý cho tôi. Công việc chính thức của cậu, vẫn là trợ lý."
Trịnh Vinh liên tục gật đầu,
"Được, được."
Hắn đáp lại hai lần liền, nói xong, nỗ lực nở nụ cười, quay sang phía Quyền Tự hô một tiếng.
"Tự ca."
Đứng nghiêm thẳng tắp, từ ngữ phá lệ tôn kính.