Cố Chấp Đại Lão Vừa Sủng Vừa Liêu

Thật giống


trước sau

Editor: Kiều Tiếu

Vốn dĩ Ninh Đào đã héo, giờ bị đè mũ như vậy thì càng héo hơn.

Chờ tới khi cô nâng mũ lên, Nam Vũ đã sớm rời đi.

Nam Tinh cầm điện thoại, nghe máy.

"A lô?"

Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói của Quyền Tự.

“Tiểu Hoa đi đâu vậy?”

"Em đang ở đoàn phim, có chút việc cần xử lý.”

Một đầu khác, Quyền Tự đang ngồi trong phòng vẽ tranh, ngón tay khớp xương rõ ràng cầm lấy cây bút chì, đầu bút xẹt nhanh phác hoạ lên giấy, phát ra âm thanh sàn sạt.

"Không phải Tiểu Hoa đã nói, trước khi tay anh khỏi hẳn, sẽ vẫn luôn ở cùng anh?"

Nam Tinh nói thầm một câu.

“Anh đã khỏi nha.”

Quyền Tự giương mắt, liếc mắt nhìn cổ tay của mình, chỗ vốn sưng đỏ giờ đây đã trở lại bộ dáng bình thường.

Cơ năng của thân thể của hắn cũng đã khôi phục bình thường.


Dù cho hắn có ngồi đây vẽ tranh mười giờ nữa, cổ tay của hắn cũng sẽ không sưng đỏ.

Hắn thu hồi tầm mắt, lại mở miệng.

"Cổ tay tốt lên, sáng nay Tiểu Hoa đã vội vàng nhét gối đầu vào lòng ngực anh. Vậy tức là khôi phục lại dáng vẻ chẳng hề quan tâm như hồi trước?"

"Trước kia em đâu có không quan tâm anh, vẫn luôn đối xử với anh thật tốt cơ mà."

Quyền Tự nghe giọng nói vang ra từ microphone, cánh môi cong cong.

Vẻ đạm mạc trên đuôi lông mày tan chút, tăng thêm phần nhu hoà.

Nếu như không ôm được người, thì nghe giọng nói của cô cũng rất tốt.

Chậc.

Thật muốn bắt người về, ôm chặt lấy không buông.

Nam Tinh dừng một chút, suy nghĩ một lát.

"Em đang ở trong đoàn phim, anh có muốn đến tìm em không?"

Cánh tay đang vẽ tranh của Quyền Tự khựng lại.

Vốn dĩ vì không nhìn thấy người mà lòng sinh ra oán giận, kết quả đột nhiên nghe được một câu thế này.


Hắn mở miệng,

“Tiểu Hoa không chê anh phiền?”

Nam Tinh trả lời cực nhanh.

“Không chê.”

Vốn dĩ hôm nay cô cũng không bận lắm, nhiệm vụ chủ yếu chính là an ủi Ninh • tâm hồn yếu ớt bị thương • Đào một chút.

Ừm, Ninh Đào cũng thực thích nhìn soái ca.

Gọi Quyền Tự tới, để cô ấy nhìn một tẹo, có lẽ sẽ không khóc nữa.

Nam Tinh cân nhắc.

Cô đứng trong góc nói chuyện điện thoại, nói không được vài câu, liền nhìn thấy một nữ sinh thất hồn lạc phách đi tới.

Phản ứng đầu tiên là Nam Tinh nhìn thoáng qua nữ sinh kia, sau đó dịch sang bên cạnh một chút.

Nữ sinh kia hình như không nhìn thấy cô, cứ đi thẳng về phía trước.

Tận đến khi sắp đụng phải, Nam Tinh mới giơ tay, ấn vào bả vai của nữ sinh đó.

Cô gái thất hồn lạc phách ngẩng đầu lên.

"Thực xin lỗi, thực xin lỗi."

Nữ sinh mới nói được hai câu, bỗng nhiên sửng sốt.


Nam Tinh cũng ngây ngẩn cả người.

Hai người các cô lớn lên thực giống nhau.

Cô gái có mái tóc đen dài, những sợi tóc nhu thuận xoã vào hai bên vai, gương mặt xinh xắn, đôi mắt hạnh như hàm chứa nước, cánh môi anh đào lúc đóng lúc mở.

Chỉ mới so sánh mà thôi, nữ sinh này có vẻ dịu ngoan nhu mỹ hơn cô nhiều.

Mà Nam Tinh có mái tóc màu lục đậm hơi xoăn, gương mặt không có chút cảm xúc, làm cho cô càng tăng thêm vẻ kinh diễm và sơ lãnh.

Nam Tinh nói hai câu với Quyền Tự rồi cúp máy.

Bốn mắt nhìn nhau.

Cô gái kia lẩm bẩm một câu.

"Cô, cô chính là Nam Tinh a."

Nam Tinh tuy rằng không nhận quay bất kỳ tiết mục gì, nhưng mức độ nổi tiếng trên mạng lại rất cao.

Đặc biệt là những tấm ảnh chụp của cô trên đó, bị truyền đi khắp nơi, ồn ào huyên náo, toàn là lời khen ngợi.

Nam Tinh mở miệng.
"Chào cô."

Cô gái rất nhanh đã phục hồi tinh thần, nở nụ cười.

"Chào cô, tôi tên là Liễu Huyên Nhu."

Nam Tinh nghe thấy cái tên này, có chút kinh ngạc.

Liễu Huyên Nhu.

Cô sắp quên luôn người này rồi.

Nữ chủ trong "Tiểu kiều thê chớ chọc hoả", bạn gái mối tình đầu của Chu Mạc.

Tiếp đó, Liễu Huyên Nhu lại mở miệng.

"Người trong công ty quản lý của tôi đều nói tôi và cô lớn lên rất giống nhau, không nghĩ tới lại giống thật a."

Nam Tinh nghe xong.

Điều này có hơi khác với tình tiết trong sách.

Trong tiểu thuyết, Liễu Huyên Nhu và Chu Mạc phân phân hợp hợp, ngược luyến tình thâm, cuối cùng trở thành một cô giáo dạy múa, gả cho Chu Mạc.

"Công ty quản lý mà cô ký hợp đồng?"

Liễu Huyên Nhu gật đầu.

“Đúng vậy, giải trí Phong Hải. Người đại diện của tôi tên là Chương Võ."

Cô ấy vươn tay, mi mắt cong cong, cười.
"Nam Tinh, hy vọng chúng ta có thể trở thành bạn tốt."

Cô ấy vừa mới dứt lời, đằng sau vang lên tiếng gọi của phó đạo diễn.

“Liễu Huyên Nhu! Cô trốn tới đây làm gì? Đạo diễn Miêu Vũ đang sốt ruột chờ, nhanh lên, tới suất diễn của cô rồi."

Liễu Huyên Nhu vội vàng hoảng loạn đi theo phó đạo diễn.

Nam Tinh nhìn kỹ Liễu Huyên Nhu một lát, rất nhanh đi về phía chỗ đạo diễn.

Đến khi đi ngang qua hiện trường quay chụp.

Cô đứng một bên quan sát.

Miêu Vũ vốn đang ngồi trên ghế đạo diễn uống cà phê, nhìn thấy Nam Tinh đi về phía này, sửng sốt.

"Sao cô lại tới đây?"

Nói xong, Miêu Vũ có chút xấu hổ,  uống thêm hai hớp cà phê.

Từ lần ở bệnh viện,
suýt chút nữa tỏ tình với Nam Tinh, quan hệ của hai người trở nên có chút xấu hổ.

Cái gì mà nhận nhầm ân nhân cứu mạng thành người đàn ông mình thầm mến, còn muốn lấy thân báo đáp, còn có chuyện gì xấu hổ hơn chuyện này không?
Cố ý vô tình, Miêu Vũ muốn trốn tránh Nam Tinh.

Rõ ràng đây là địa bàn của cô, mà cứ tỏ ra như là mèo thấy chuột.

Nam Tinh nhìn về phía màn hình.

"Tôi tới xem một người."

Nói xong, Miêu Vũ ngó qua màn hình một cái, lập tức biết cô đang nói tới ai.

Miêu Vũ mở miệng,

“Tới xem Liễu Huyên Nhu?”

"Ừ."

"Lần đầu cô ta tới phỏng vấn, tôi thậm chí còn cho rằng đây là em gái thất lạc nhiều năm của cô."

Nói xong, Miêu Vũ còn chưa từ bỏ ý định.

"Cô thực sự không có người anh trai nào đã thất lạc nhiều năm à?"

Nam Tinh nhìn cô ấy một cái,

“Không có.”

Lời vừa nói ra, lập tức đánh tan tất cả ảo tưởng trong lòng Miêu Vũ.

Miêu Vũ uống thêm một ngụm cà phê, một tay chống trán, nhìn cảnh biểu diễn trên màn ảnh.

Bỗng nhiên lên tiếng.

"Nếu cô đi diễn thì tốt rồi."

Nam Tinh nghi hoặc.

"Là sao?"
Miêu Vũ nói tiếp.

"Tôi sẽ biến cô trở thành nữ diễn viên ưu tú nhất. Trả thù lao cao nhất để cô đóng phim, làm cô hồng tới mức khiến cho người ta hâm mộ ghen ghét."

Nam Tinh vừa định cự tuyệt, nhưng nghe thấy mấy chữ "thù lao cao nhất để cô đóng phim", lời nói tới bên miệng thì bị nghẹn lại.

Miêu Vũ bày ra bộ dáng đáng tiếc, lắc đầu.

"Đáng tiếc, gương mặt của cô a. Tuy bộ dáng bên ngoài của Liễu Huyên Nhu rất giống cô, nhưng chỉ là bề ngoài, cái bên trong, lại hoàn toàn khác biệt."

Cô ấy đang biểu đạt sự tiếc nuối.

Đột nhiên nghe thấy Nam Tinh đáp lại một câu.

"Tôi chưa nói là không diễn."

Miêu Vũ cả kinh.

"Cô có ý định đi diễn?"

"Tạm thời không có."

Miêu Vũ trầm mặc, câu trả lời này khác gì là đang đùa giỡn người ta?

Hai người trò chuyện câu được câu không.

Sân quay chụp, ngày nay là quay chụp các suất diễn trong sân thể dục vườn trường, Liễu Huyên Nhu có mấy lần cần phải xuất hiện trước màn ảnh.
Từ xa, Liễu Huyên Nhu đã nhìn thấy Nam Tinh và Miêu Vũ đang trò chuyện với nhau, giọng nói của hai người mơ hồ truyền tới.

Tư thái kia, hiển nhiên là quen biết từ trước.

Trong mắt Liễu Huyên Nhu hiện lên một tia cô đơn.

Cô được người đại diện Chương Võ lựa chọn, trở thành nghệ sĩ của giải trí Phong Hải, người đại diện đã từng nói, cô lớn lên rất giống Nam Tinh, hoàn toàn có thể dựa vào khuôn mặt này để xuất đạo.

Sau đó, vận khí của cô cực tốt, được biên kịch kim bài đại danh đỉnh đỉnh là Miêu Vũ nhìn trúng, đóng vai một nhân vật trong bộ phim đang quay của cô ấy.

Cô cho rằng cô được nhìn trúng là vì phù hợp với mắt nhìn nhân vật của đạo diễn.

Không nghĩ rằng, lại là vì lớn lên giống với Nam Tinh.

Rất nhanh, suất diễn bắt đầu quay.

Mưa thủ công ào ào rơi xuống.
Nam Tinh đứng trước màn ảnh quan sát một lát, không lâu sau thì rời đi.

Cô không muốn có bất kỳ giao thoa gì với Liễu Huyên Nhu cả.

(Kiều Tiếu: Gợi ý pass chương 138.

Pass viết liền, không dấu, không cách, không viết hoa.

• "Khi Nam Tinh ở đoàn phim nhận được điện thoại của Quyền Tự, thì Quyền Tự đang làm gì?

• Note: Pass có 7 chữ cái, không phải là "nghe điện thoại", mà là:

"_ e _ _a _ _" )


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện