Editor: Kiều Tiếu
Đợi đến khi Nam Tinh rời giường, đã là chuyện của ngày hôm sau.
Sau khi tỉnh lại, chuyên đầu tiên là gọi điện cho chị cả.
Không mất bao lâu, đầu bên kia điện thoại nghe máy.
Nam Tinh mở miệng.
"Chị cả, chị thế nào?"
"Không sao hết, chỉ có sây sát tí da, anh rể em một hai bắt chị phải làm kiểm tra toàn thân, tới tận buổi sáng hôm nay mới cho xuất viện."
Nam Tinh nghe xong, lên tiếng.
"Ồ."
Bên kia điện thoại, giọng nói của Nam Tình lại lần nữa vang lên.
"Nam Tinh, nếu ký ức của chị không bị lỗi, lúc em cứu chị là từ trên tầng hai biệt thự nhảy xuống, đúng không?"
Nam Tinh trầm mặc.
Cô còn chưa nghĩ xong nên giải thích với chị cả về thân thủ của mình thế nào.
Nam Tình lại nói.
"Không cần lo lắng cho chị, hôm nay chị sẽ về Tế Thành. Chuyện bọn cướp cũng đã báo công an, còn thuê vệ sĩ bảo vệ 24/24. Chị sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.
Nhưng, thật ra là em đấy."
Cô nói đến chỗ này, bỗng nhiên tạm dừng một lúc.
Giọng nói trở lên trịnh trọng.
“Cẩn thận một chút.”
Nam Tinh lên tiếng.
"Dạ, được."
Một lát sau, cuộc gọi kết thúc.
Nam Tinh trở mình.
Trên giường chỉ còn lại một mình cô.
Lúc cô tỉnh lại, không biết Quyền Tự đã đi đâu rồi.
Trong phòng khách tầng một.
Tống Cảnh Hiên tới từ sớm, hắn đưa tư liệu trong tay cho Quyền Tự.
"Đây, bắt cóc Nam Tình, chắc là tên này."
Trên ảnh chụp, không có toàn mặt, chỉ có một bóng dáng nghiêng nghiêng, còn đè mũ xuống thấp để che khuất phần lớn gương mặt, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy cằm.
Trong lúc Quyền Tự lật tư liệu, Tống Cảnh Hiên híp híp mắt, lực chú ý quét đi quét lại trên người Quyền Tự.
Bộ dáng và tâm tình của người này có vẻ thực tốt a, điều này có hơi khác so với suy đoán của hắn thì phải?
Sau đó, ánh mắt của hắn dừng ở trên cổ Quyền Tự, nhìn thấy dấu vết ái muội, lông mày của Tống Cảnh Hiên nhướn cao.
"Xem ra đêm qua cô bạn nhỏ bị chú ăn sạch a. Trách không được tâm tình của chú tốt như vậy."
Nhắc tới Nam Tinh, cánh môi của Quyền Tự ngoéo một cái.
Tống Cảnh Hiên nhìn dáng vẻ thoả mãn lười biếng kia của Quyền Tự, rất nhanh đã rời tầm mắt đi chỗ khác.
Dáng vẻ này của hắn, chậc chậc, thật không nỡ nhìn thẳng.
Rất nhanh, lực chú ý lại tập trung lên chính sự, Tống Cảnh Hiên mở miệng.
"Biệt danh trong tổ chức Ám Gen là W, cấp dưới của hắn ta đều kêu hắn là Jill ca. Nghe nói kỹ thuật hacker rất lợi hại, lại là con nuôi của lão đại trong tổ chức Ám Gen. Nghe nói, hắn cũng từng bị bắt đem đi làm thực nghiệm. Nhưng tình huống cụ thể thế nào thì không biết."
Tống Cảnh Hiên nói xong, nhún nhún vai.
Quyền Tự cầm ảnh chụp nhìn một lúc.
"Vì sao muốn bắt cóc Nam Tình?"
Tống Cảnh Hiên cười nói.
"Nhắc tới chuyện này, đúng là phải nói tỉ mỉ."
Vừa nói, Tống Cảnh Hiên vừa ngồi xuống sô pha, tháo kính râm xuống.
"Còn nhớ rõ Miêu Vũ mà anh từng nhắc tới với chú không? Lần trước cô ấy suýt chút nữa thì bị người của tổ chức Ám Gen bắt cóc.
Bố cục lần đó rất lớn, chậc chậc.
Tự mình W ra trận, khống chế toàn bộ cameras của khách sạn. Vì đảm bảo sự an toàn cho Miêu Vũ, các kỹ thuật viên cấp dưới của anh vẫn luôn giám sát hướng đi của cameras trong khách sạn, thế nhưng lại không phát hiện ra hắn ta đã gian lận.
Cũng nên trách cấp dưới của anh sơ sẩy, Miêu Vũ suýt chút nữa thì phải chết.
Nhưng mạng của Miêu Vũ cũng lớn, người của bộ kỹ thuật Tư Minh nói với anh, King đã ra tay giúp đỡ. Cộng thêm cô bạn nhỏ nhà chú ngẫu nhiên đụng phải.
Có hai quý nhân hỗ trợ, mới đoạt lại được cái mạng này cho cô ấy."
Nói đến đây, Tống Cảnh Hiên cười hừ hừ.
"Lực chú ý của tên W này vẫn luôn đặt lên người Miêu Vũ, thả lỏng cảnh giác. Hắn không thể nào nghĩ tới Nam Tinh sẽ cài định vị lên điện thoại của một tên cấp dưới của hắn ta, bị người của chúng ta theo dõi một thời gian dài, sớm đã phát hiện hang ổ của hắn.
Cuối cùng, bùm, xử lý nguyên ổ của hắn ta."
Nói đến chỗ này, Tống Cảnh Hiên nhịn không được nhìn lên tầng hai.
"Năng lực của cô bạn nhỏ nhà chú, kỹ thuật này, thân thủ này, còn có tốc độ phản ứng, tất cả đều đạt hạng nhất.
Nếu cô ấy biết tổng hợp tất cả chúng lại, thật là tuyệt."
Dừng lại một chút, Tống Cảnh Hiên đè thấp giọng,
"Anh đã xem kỹ cameras ngày Miêu Vũ xảy ra chuyện rồi, Nam Tình cũng từng đến khách sạn. Hơn nữa cũng là đi tìm Miêu Vũ.
Phỏng chừng, W hiểu lầm.
Cho rằng Nam Tình là người của bộ đội, nên mới bắt người về đó. Kỳ thật hắn ta không biết, vật cản chính là cô bạn nhỏ và King."
Nhắc tới Nam Tinh, Tống Cảnh Hiên há mồm ngậm miệng đều là khen ngợi.
Quá muốn đào người a.
Hắn liếc mắt nhìn Quyền Tự một cái.
Hối hận a.
Hắn nên xuống tay với Nam Tinh sớm một chút.
Ở trước lúc Quyền Tự còn chưa có tâm tư muốn độc chiếm Nam Tinh mạnh mẽ như bây giờ,
nhét người vào trong quân đội, thì có mà hết thảy các vấn đề đều đã được giải quyết dễ dàng.
Nhìn lại hiện tại.
Trông hệt như: có một món bảo vật thật lớn thật lớn, bị một con ác long lòng dạ hẹp hòi lại biếи ŧɦái dùng sức đặt lên bàn, ôm chặt kín mít, ngoại trừ đứng xa xa nhìn lại thì không thể làm được gì hết.
Tống Cảnh Hiên có tâm tư muốn đào người chói lọi như vậy, sao Quyền Tự lại không cảm nhận ra được.
Hắn rũ mắt xuống, chậm rãi nói.
"Xử lý nguyên ổ? Tên W này cũng bắt được?"
Vốn dĩ Tống Cảnh Hiên đang cao hứng phấn chấn, ai ngờ bị hỏi như vậy, lập tức dừng lại.
Quyền Tự cười lạnh,
"Trong hoàn cảnh sờ tới trên đầu dưới gót chân đám người đó rồi, vẫn có thể khiến tên cầm đầu chạy thoát. Danh hiệu Tống thượng giáo này, là kế thừa từ gia tộc à?"
(Giải thích nôm: ý là tóm được hang ổ rồi mà vẫn có tên chạy -> khịa anh Tống là đồ con ông cháu cha, chỉ có danh kế thừa chứ không có thực lực. Đúng là anh em tốt :>)
Tống Cảnh Hiên bị chặn lại tới mức á khẩu không nói lên lời.
Hắn khụ khụ hai tiếng.
"Tới tới tới, nói cái khác. Ông nội của Miêu Vũ sắp về nước, đó chính là người đỉnh nhất trong lĩnh vực công trình gen, một nhà khoa học cực kỳ lợi hại, có phải chú nên tới đó thăm hỏi một chút hay không?"
Quyền Tự lật đồ vật trong tay,
"Là tới thăm, hay là đi hiến máu?"
Tống Cảnh Hiên sờ sờ mặt.
"Chú không cần bài xích tới vậy đâu, vài ngày trước xuất ngoại rút máu, chẳng phải vẫn còn tốt đó sao? Sao giờ lại không muốn đi?"
Quyền Tự không nói gì.
Lúc này, trên cầu thang vang lên một tiếng động.
Nam Tinh từ trên lầu đi xuống.
Cô mặc một chiếc áo sơ mi cao cổ, ngoại trừ khuôn mặt và bàn tay thì tất cả các chỗ khác đều dùng quần áo che kín hết.
Vừa đi vừa xoa eo, vẻ mặt hiện rõ di chứng của việc túng dục quá độ. :))))))
Ngủ với Quyền Tự, mệt mỏi hơn nhiều so với việc chấp hành nhiệm vụ.
Người này cũng quá dính người!
Tống Cảnh Hiên nâng tay chào hỏi với Nam Tinh.
"Cô bạn nhỏ, buổi sáng tốt lành a."
Nam Tinh đứng dưới bậc cầu thang, không đi qua.
Chỉ cần nhìn bộ dáng trên dưới đánh giá kia của Tống Cảnh Hiên, cô biết chắc là qua đó sẽ có chuyện gì.
Không tránh khỏi việc bị hắn trêu ghẹo.
Quyền Tự đứng lên, đi tới.
Kề sát vào, ôm người vào trong lòng,
Mở miệng.
"Eo đau?"
Hắn vừa nói vừa xoa cho cô.
Lúc đầu Nam Tinh còn miễn cưỡng phản kháng.
Nhưng mà vừa được xoa, còn rất thoải mái, dẫn tới... Phản kháng thất bại.
Ghé vào trong lòng ngực hắn, rũ đầu, không nói chuyện.
Tống Cảnh Hiên thấy Nam Tinh không chịu qua đó, hắn đứng lên, chủ động thò lại gần, muốn cười, định nói cái gì.
Còn chưa kịp há mồm, Quyền Tự đã lên tiếng.
"Chú cần phải đi."
Tống Cảnh Hiên dừng lại, không thể tin tưởng.
“Dùng xong liền đuổi người?”
“Bằng không?"
Tống Cảnh Hiên cứng họng.
“Đi, đi.”
Trước khi đi tới cửa, hắn bỗng nhiên kéo dài giọng,
"Cô bạn nhỏ à, về sau với loại chuyện này ấy, lúc nên từ chối thì phải từ chối, dựa vào đâu hắn muốn ăn là được ăn? Đúng không?"
Nam Tinh:
"..."
Hắn nói xong, cảm thấy mỹ mãn, cười hừ hừ rời đi.