Editor: Kiều Tiếu
Quyền Tự nằm trên giường, bác sĩ chủ trị đang kiểm tra cho hắn.
Hắn nâng mí mắt lên, liếc Tống Cảnh Hiên một cái, không nói chuyện.
Tống Cảnh Hiên lựa một chỗ gần đó ngồi xuống, duỗi đôi chân dài ra.
"Nghe ý tứ của thằng em họ nhà anh, tựa hồ đang chuẩn bị ăn cơm thì gặp phải một đám người chạy tới dây dưa, nhất thời làm thằng bé cảm thán nên gửi cho anh một tin nhắn."
Vừa nói hết câu, Tống Cảnh Hiên nhìn lỗ kim trên tay Quyền Tự, chậc chậc hai tiếng.
"Thật không ngờ nha, có một ngày chú lại phối hợp chữa trị với bác sĩ."
Lúc này, bác sĩ chủ trị đã làm kiểm tra xong cho Quyền Tự.
Cổ áo của Quyền Tự hơi hơi rộng mở, trên chiếc cổ tái nhợt có một dấu vết ái muội, nhìn qua có vẻ là mới đây.
Tống Cảnh Hiên nhướn mày,
"Còn tưởng rằng chú là tên cơ khát, không nghĩ tới cô bạn nhỏ mới là người kiềm chế không được a."
Hắn ý vị thâm trường nói, dưới chân lắc lư, là điển hình của người không đứng đắn.
Lúc này, Quyền Tự bỗng nhiên mở miệng.
"Em họ chú ở cạnh Tiểu Hoa?"
"Ách, chắc là gặp gỡ nhỉ?"
"Ở đâu?"
Tống Cảnh Hiên cảnh giác.
"Chú hỏi làm gì? Em họ anh không có ý định thọc gậy bánh xe đâu mà lo."
Con ngươi màu xám nhạt của Quyền Tự đảo qua người Tống Cảnh Hiên một cái, sau đó cánh môi đỏ thắm khẽ ngoéo, toát ra vẻ lạnh lẽo.
"Thọc gậy bánh xe? Hắn không có bản lĩnh đó."
Nói xong, hắn duỗi tay kéo băng gạc được cố định trên mu bàn tay xuống, xuống giường.
Dấu vết xanh xanh tím tím xuất hiện ở trên tay, trên lưng, còn có lỗ kim chọc ở mu bàn tay, nhìn qua thảm hề hề.
Bác sĩ chủ trị mở miệng.
"Quyền Tự tiên sinh, chúng tôi đã liên hệ với bác sĩ Miêu Kình. Ông ấy mới về nước, lịch trình đã bị xếp kín, đã vậy còn có thực nghiệm cần phải làm, nếu muốn tới gặp ông ấy, phải chờ ba tháng sau."
Tống Cảnh Hiên vừa nghe thấy tên này, chưa phản ứng kịp.
"Miêu Kình? À, đúng đúng, là nhà khoa học gen."
Nói xong, Tống Cảnh Hiên nhìn thoáng qua Quyền Tự.
"Ba tháng sau a, ừm, chỉ cần chú không lăn lộn mù quáng, vẫn có thể sống được tới ba tháng sau."
Quyền Tự đứng ở mép giường, nghiêng đầu nhìn thoáng qua ngăn tủ ở đầu giường, trên đó rỗng tuếch.
Tống Cảnh Hiên như thể nhớ tới cái gì.
"A? Anh nhớ rõ dạo trước kia cô bạn nhỏ luôn mua hoa tặng chú cơ mà, sao gần đây không mua nữa rồi?"
Quyền Tự nâng tay lên, bàn tay rơi xuống mặt tủ, nhẹ nhàng chống lên.
Lông mi đen dài của hắn rung rung mấy cái.
"Bạch Vũ."
Bạch Vũ rất nhanh đi tới, hô một tiếng.
"Thiếu gia."
Quyền Tự ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Tống Cảnh Hiên, chậm rì rì nói.
"Dạo gần đây, chú nói nhiều quá."
Thân thể của Tống Cảnh Hiên căng thẳng, ý thức được có chuyện không thích hợp.
Lập tức đứng lên.
"Ha ha ha, bộ đội còn có việc, anh đây đi về trước."
Hắn quay đầu muốn đi, kết quả vừa đi tới cửa thì bị vệ sĩ chặn lại.
Tống Cảnh Hiên lui về sau hai bước,
"A Tự ~ chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói a."
Giọng nói của hắn vặn và vặn vẹo, vừa nghe đã khiến cho người ta không thoải mái, nổi hết da gà.
Quyền Tự rũ mắt xuống, chậm rãi nói.
"Nghe nói lão gia tử nhà chú vẫn luôn bận tâm, muốn chú sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường cho Tống gia?"
Ý cười trên mặt Tống Cảnh Hiên suýt chút nữa không duy trì được.
"Chú, chú chú muốn làm gì?"
"Lâu như vậy vẫn không về, không định về nhà nhìn xem?"
Quyền Tự vừa dứt lời, Bạch Vũ liền đi về phía Tống Cảnh Hiên.
Hắn cười cười nói.
"Tống tiên sinh, lão thủ trưởng có gọi điện thoại tới, thiếu gia thật sự từ chối không nổi, chỉ có thể đưa ngài về nhà đoàn viên với người nhà."
Nụ cười của Tống Cảnh Hiên hoàn toàn tắt ngúm.
Hắn và lão gia tử vẫn luôn không hợp, lão gia tử nhìn hắn kiểu gì cũng không vừa mắt.
Nếu như về nhà, là về đoàn viên hay là về chịu đòn?
Ý niệm muốn chạy vừa hiện lên trong đầu, răng rắc.
Hai gã vệ sĩ ở phía sau đồng thời nắm lấy hai cánh tay của hắn.
Vệ sĩ mở miệng.
"Tống tiên sinh, đắc tội."
Nói xong, hắn bị vệ sĩ dùng dây thừng trói lại.
Lúc rời khỏi Quyền gia, Tống Cảnh Hiên chỉ thiếu điều chửi ầm lên.
"Quyền Tự, chú!" Con mẹ nó!
Lời còn chưa nói xong, Bạch Vũ lấy một miếng vải nhét vào miệng Tống Cảnh Hiên, hoàn toàn chặn lại những lời hắn muốn nói.
Trên gương mặt Bạch Vũ lấp lánh ý cười.
"Tống tiên sinh đừng giãy giụa, trở về gặp Tống thủ trưởng cũng là một chuyện tốt, Tống thủ trưởng còn chuẩn bị đối tượng xem mắt cho ngài rồi, không ngừng tối hôm nay ngài có thể tìm được người trong lòng đấy."
Tống Cảnh Hiên trừng lớn đôi mắt nhìn Bạch
Vũ nói hươu nói vượn.
Lão tử mới không thèm về nhà xem mắt!
Hắn tính giãy giụa, kết quả giãy giụa nửa ngày, bị người trực tiếp ném lên xe, chạy thẳng về phía Tống gia.
Bạch Vũ nhìn Tống Cảnh Hiên rời đi, rất nhanh đã về lại lầu hai.
Sau đó mở miệng.
"Thiếu gia, người đã tiễn đi."
Quyền Tự chậm rãi mở miệng.
"Tiểu Hoa ăn cơm ở đâu?"
"Ở một nhà hàng gần đại học Đế Đô."
"Đi xem."
"Vâng, thiếu gia."
Nhà hàng.
Đoàn người của Nam Tinh tách khỏi đám người của Chương Võ, từng hội về phòng riêng ăn cơm.
Tống An An giơ chiếc đũa, cẳng chân nhỏ đung đa đung đưa, sai sử Trịnh Vinh gắp đồ ăn cho cậu nhóc.
Nãi thanh nãi khí nói.
"Vinh Vinh, cái kia, cái tròn tròn kia."
Trịnh Vinh cầm lấy chiếc đũa trong tay cậu nhóc, gắp một miếng thịt viên, nhét vào miệng Tống An An, lập kín lời nói của nhóc.
Tống An An a ô một ngụm cắn miếng thịt viên.
Nhìn qua, vui vẻ hơn hẳn lúc ăn kẹo.
Ăn ăn, Trịnh Vinh không biết nhớ tới cái gì, mở miệng.
"Tiền bối, em vừa xem Weibo, thiếu chút nữa không phân biệt được. Ảnh chụp của cô Liễu Huyên Nhu kia quả thật rất giống chị.
Nhưng ngoài đời quan sát, lại không giống như vậy."
Nam Tinh cắn một miếng thịt anh đào.
"Không phải do một mẹ sinh ra, sao có thể giống nhau như đúc."
Trịnh Vinh tò mò,
"Tiền bối, cô ta cọ nhiệt độ như vậy, chị không tức giận?"
"Thủ đoạn thương nghiệp mà thôi, không có gì để tức giận cả."
"Thế những lời mà người đại diện đó nói thì sao? Tính đợi lúc cô ta có nhân khí hơn chị thì tẩy trắng, nhân tiện dẫm chị xuống."
Nam Tinh cười cười.
"Có tôi ở đây, trong giới giải trí sẽ không có khả năng xảy ra chuyện như vậy."
Trịnh Vinh nhìn bộ dáng vân đạm phong khinh của Nam Tinh, líu lưỡi.
Đang nói, ngoài ghế lô vang lên tiếng gõ cửa.
Cửa phòng bị đẩy ra, Liễu Huyên Nhu đứng ở cửa, cô ta đi vào, hai mắt có chút hồng.
"Nam Tinh, tôi không có ý định dẫm lên cô thượng vị, tôi không phải loại người đó."
Cô ta mặc một chiếc váy dài, bộ dáng dịu ngoan hoảng loạn, nhìn qua rất đáng thương.
Nam Tinh cúi đầu, uống một ngụm canh.
"Ừ, tôi đã biết."
Đối với Liễu Huyên Nhu, Nam Tinh phản ứng thường thường.
Cô càng phản ứng thường thường, ngược lại dẫn tới Liễu Huyên Nhu càng thêm ủy khuất, hai mắt càng đỏ.
"Tôi biết cô không tin, tôi cũng xem qua hình ảnh trên mạng rồi, xác thật rất giống cô."
Nói đến đây, Liễu Huyên Nhu cúi đầu, mất mát hồi lâu.
Không có ai lại hy vọng bản thân giống như một người khác.
Theo sát, Liễu Huyên Nhu mở miệng
"Tôi vẫn luôn cho rằng những ảnh chụp ngày đó là để tuyên truyền cho bộ phim, tôi không biết Chương Võ lại có ý tứ này, cô nhất định phải tin tôi, tôi không có ý định muốn dẫm lên cô thượng vị."
Nam Tinh ngẩng đầu nhìn cô ta một cái, gật gật đầu.
"Ừ, tôi hiểu ý của cô."
Liễu Huyên Nhu cúi đầu, nhéo nhéo váy, như thể do dự cái gì, rốt cuộc lấy hết can đảm nói.
"Tôi hy vọng có thể làm bạn với cô."
Nói vừa hết câu, Trịnh Vinh cắn một miếng thịt viên trong tay Tống An An, lập tức cười ra tiếng.