Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh cùng hắn liếc nhìn nhau.
"Tỉnh?"
Vừa nói vừa nhìn thoáng qua cánh tay đang truyền dịch của hắn.
Giọng nói của người nào đó khàn khàn:
"Không chỗ ở?"
Nam Tinh lắc đầu, "Rất nhanh tôi sẽ nghĩ ra cách kiếm tiền."
Có tiền rồi, tự nhiên sẽ có chỗ ở.
Đứng một bên Tống Cảnh Hiên dựa vào ven tường, lảo đảo lắc lư.
Nhịn không được trên dưới đánh giá Nam Tinh.
Một cô gái nhỏ còn đang học cao trung, dù sinh ra đã có một khuôn mặt đẹp, nhưng sao cách nói chuyện cứ như... dân xã hội nhỉ?
"Cô bạn nhỏ, nếu cần giúp đỡ thì ngàn vạn không cần ngại nha ~ Gặp khó khăn thì cứ liên hệ cho chú, chú có thể giúp cháu."
Tống Cảnh Hiên nở một nụ cười hiền lành, tự cho là hòa ái dễ gần.
Nam Tinh nhìn thoáng qua Tống Cảnh Hiên, sau đó rời mắt, coi như không nhìn thấy người này.
Quả nhiên nụ cười trên mặt Tống Cảnh Hiên cứng đờ, sờ mặt.
Chẳng lẽ khuôn mặt của hắn bây giờ đã suy sụp tới mức không thể lừa gạt các thiếu nữ sao?
Quyền Tự duỗi tay, nhéo nhéo thịt mềm trên cánh tay cô, chậm rãi nói.
"Em có thể đến chỗ tôi ở. Khách sạn không có ai cả."
Nam Tinh lắc đầu, "Vô công bất thụ lộc." (không có công không thể nhận thưởng.)
Cánh môi Quyền Tự hơi cong,
"Em đã cứu tôi."
"Lúc tôi bị chuốc thuốc, anh cũng đã cứu tôi, xem như chúng ta hòa nhau rồi."
Quyền Tự nghe lời cô nói, con người màu xám nhạt nhìn cô, như suy tư gì.
"Hòa nhau?"
Nhưng hắn không muốn hòa nhau với cô.
Thân hình của hắn do mặc trang phục bệnh nhân nên càng thêm gầy ốm, tới gần cô một chút.
Nam Tinh lại lùi về sau một bước.
Quyền Tự nhận ra động tác của cô, cảm xúc nơi đáy mắt biến hóa trong nháy mắt.
Cánh tay hắn nhéo cô hơi dùng sức, mí mắt rất nhanh rũ xuống, che đi cảm xúc trong mắt.
Giọng nói hắn khàn khàn.
"Cái ngày bị chuốc thuốc đó, cho dù không có tôi, em cũng có thể rời đi. Nhưng lần đó em cứu tôi, nếu không có em, tôi thực sự sẽ bị những người xấu đó hại chết. Là tôi thiếu em."
Tống Cảnh Hiên đứng nghe bên cạnh chép chép miệng.
Những người xấu đó?
Chậc.
Sao hắn không nói, những người xấu đó đều sắp bị hắn hù chết?
Quyền Tự lại nói, "Lúc này đây tôi giúp em, chúng ta xem như hòa nhau. Thế nào?"
Lời nói cự tuyệt tới bên miệng chợt dừng lại.
"Được."
Ý cười của Quyền Tự bật ra từ sâu trong yết hầu, hắn nhìn cô.
"Thật ngoan." Cũng thật dễ lừa.
Hòa nhau?
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ muốn cùng cô phân tách rõ ràng, càng dây dưa không rõ càng tốt.
Tống Cảnh Hiên nhìn ý cười kia của Quyền Tự, nhịn không được lại chậc một tiếng.
Cô bạn nhỏ sắp bị ngậm đi rồi?
Nửa giờ sau.
Nam Tinh từ trong phòng bệnh đi ra.
Theo sát, Tống Cảnh Hiên cũng từ bên trong đi ra.
Hắn nhắm mắt theo đuôi đi theo Nam Tinh, cười nói:
"Cô bạn nhỏ, phải về nhà lấy đồ à? Chú đưa cháu đi."
Vừa nói vừa vẫy tay với Bạch Vũ đang đứng ở cửa, lấy chìa khóa xe.
Nam Tinh không có từ chối, đeo cặp sách, đi dọc theo hành lang dài ra ngoài.
Tống Cảnh Hiên đi cạnh cảm thấy hứng thú vô cùng với Nam Tinh.
"Cô bạn nhỏ, chú thấy cháu tay chân nhanh nhẹn, do từ nhỏ đã được huấn luyện à?"
Nam Tinh liếc hắn một cái, không nói chuyện.
Tống Cảnh Hiên lại hỏi.
"Hơn nữa cháu có thể nhận ra camera đã bị người ta động tay động chân, việc này các bạn học nhỏ khác cũng không thể làm được như cháu a."
Tống Cảnh Hiên như thể có một bụng thắc mắc, dọc theo đường đi cứ lải nhải mãi.
Nam Tinh không nói một lời.
Trong lúc sắp lên thang máy, loáng thoáng có thể nghe được một giọng nói thanh lãnh.
"Tôi là Tần Tây Trạch, tới thăm nhị thiếu Quyền gia."
Nhân viên công tác nở nụ cười chuyên nghiệp, dù đối mặt với ai cũng không thay đổi.
"Chúc ngài một ngày tốt lành, tâm ý của ngài chúng tôi sẽ truyền đạt lại. Chỉ là bác sĩ kiến nghị thiếu gia cần tĩnh dưỡng nhiều hơn, xin lỗi."
Tần Tây Trạch mặc một thân tây trang, rất có cảm giác lễ nghi, bị cự tuyệt hắn cũng không có phản ứng gì rất lớn.
Nhưng trợ lý đi theo hắn thực ra có chút sốt ruột.
"Đây là người thừa kế tương lai của tập đoàn Tần thị chúng tôi, tự mình tới thăm cũng không thể gặp mặt?"
Nhân viên công tác chỉ nói một câu.
"Xin lỗi, thiếu gia cần tĩnh dưỡng."
Giữa lúc nói chuyện, Tần Tây Trạch nghe thấy động tĩnh trên hành lang, ngẩng đầu nhìn lại.
Liếc mắt một cái đã nhận ra Nam Tinh.
Ngay khi hắn nhìn thấy Nam Tinh đi ra từ bên trong, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc.
Cô ấy vậy mà nhận thức vị Quyền gia kia?
Nam Tinh đứng ở cửa thang máy, cảm nhận được ánh mắt của Tần Tây Trạch liền nghiêng đầu nhìn thoáng qua.
Ánh mắt hai người đối diện trong giây lát.
Sau đó tầm mắt Nam Tinh dời đi.
Tống Cảnh Hiên thấy một màn như vậy, dò hỏi Nam Tinh.
"Cháu quen à?"
"Không quen."
Cô trả lời dứt khoát.
Thang máy tới, lập tức đi vào.
Tần Tây Trạch nhìn Nam Tinh Nam Tinh rời đi, đôi mắt chợt thâm