Editor: Kiều Tiếu
Người đàn ông không nói chuyện.
“Trong phòng có người không?”
Vẫn không nhúc nhích.
Cô nhịn không được cúi đầu liếc mắt một cái. Người này không hôn mê đấy chứ?
Lúc này, khối vải trắng bao quanh miệng vết thương của hắn đã ướt đẫm, máu tươi tí tách theo mảnh vải uốn lượn rơi xuống.
Cô nhìn miệng vết thương không mấy bình thường kia, sau đó nhìn vẻ mặt của hắn, thấy lông mi hắn rung rung, lại nghe hắn mở miệng:
“Không có bác sĩ, không có ai cả.”
Cô vươn tay, một bàn tay chống ngực hắn, đẩy cái người đang dính lấy mình ra.
Quay đầu, đi về phía cánh cửa bên cạnh bồn hoa, hoàn toàn không muốn để ý tới người đàn ông này nữa.
Dáng vẻ của cô tự nhiên, hệt như đang ở trong nhà mình.
Bước vào trong phòng, trong không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng.
Chiếc thảm lông dê màu trắng, trên đó ngổn ngang mấy quyển sách, trong góc phòng, trên cái bàn trong suốt bằng thủy tinh có bày biện mấy lọ thuốc và chai nước biển mới truyền xong.
Cô xem lướt qua tên của các loại thuốc, thuốc an thần.
Sau đó, nhìn về phía sau, người đàn ông ốm yếu đang nhắm mắt theo đuôi cô đi vào.
Một bệnh nhân cần phải dùng đến thuốc an thần… Đứng ở chỗ nguy hiểm như thế, là vì phát bệnh sao?
Cô rũ mắt, che giấu đi cảm xúc trong đó, mở miệng, “Đi đây.”
Nói xong, vòng qua phòng ngủ và phòng khách, tính toán rời đi.
Đằng sau không có động tĩnh gì.
Ngay lúc cô sắp mở cửa rời đi, quay đầu nhìn lại một cái.
Ngọn đèn màu da cam chiếu lên người hắn, trang phục có chút loạn lại bị rách mất một góc, dáng vẻ ốm yếu tái nhợt dưới ánh đèn nhìn rõ không sót cái gì.
Bước chân đang tính rời đi chợt dừng lại.
Nếu bây giờ rời đi, không biết tại sao nhưng cứ có cảm giác như đang mắc nợ hắn.
Cô không thích cảm giác này.
Nam Tinh vòng lại đường cũ, kéo người ngồi xuống sô pha, gỡ mảnh vải bị máu nhiễm hồng ra, với lấy hộp thuốc trong góc.
Hộp thuốc được mở ra, bên trong có đầy đủ các loại thuốc từ cầm máu đến giảm nhiệt, sát trùng, băng bó.
Chuẩn bị đầy đủ như thể sớm đoán trước được rằng chủ nhân căn phòng này sẽ phải dùng tới nó, cho nên mới đem hộp thuốc đặt ở nơi dễ thấy như vậy.
Cô xé băng gạc, tiêu độc, thay hắn sát trùng, bôi thuốc.
Động tác rất nhanh.
Nhưng chỉ vài phút sau, máu của hắn lại thấm ra bên ngoài.
Cô khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn hắn: “Máu khó đông?”
Máu khó đông, nghĩa như tên, nếu trong cơ thể thiếu mất một vài chỉ tiêu nhất định thì một khi bị thương, máu sẽ chảy không ngừng.
Phần lớn người bệnh mắc bệnh này là vì cơ thể thiếu tiểu cầu.
Người đàn ông chậm chạp không trả lời.
Cô nghiêng đầu tìm kiếm trong hòm thuốc, lấy ra một bình xịt, nhìn rõ tên loại thuốc, sau đó phun lên miệng vết thương hai cái.
Cuối cùng, máu ngưng chảy.
Cô với lấy băng gạc, nhanh chóng băng bó miệng vết thương cho hắn.
Lúc cô cúi đầu băng bó, người đàn ông nâng mí mắt, con ngươi sâu kín nhìn người con gái trước mặt.
Giọng nói hơi khàn vang lên,
“Quyền Tự, tên tôi.”
Nam Tinh nghe vậy thì ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái.
Trong não nhanh chóng hiện lên nội dung quyển truyện.
Bởi vì vẫn chưa nhớ hết toàn bộ nội dung cuốn tiểu thuyết này nên cô mới chỉ cảm thấy cái tên này quen tai, nhưng nghĩ mãi vẫn chưa nhớ ra đây là vị nào.
Dứt lời, một tiếng mở cửa vang lên.
Theo đó, trông thấy hai người mặc trang phục y tá bước vào.
Y tá quan sát vết máu trên sàn, đồng thời thấy trong phòng đột nhiên xuất hiện thêm một người con gái, lập tức bối rối.
“Cô là sai? Cô làm gì Quyền thiếu gia thế hả?”
Nam Tinh còn chưa kịp nói gì thì đã thấy người y tá ngựa quen đường cũ, ấn vào nút cảnh báo trên tường.
Nam Tinh băng bó xong cánh tay, thắt một chiếc nơ lên trên miệng vết thương, rút tay về, đứng lên.
Hiện tại cô muốn rời khỏi.
Kết quả hắn đảo tay nắm chặt lấy cổ tay cô, ngón tay có khớp xương rõ ràng, có chút lạnh lẽo.
Mặt mày Quyền Tự bị sợi tóc che khuất, nếu chỉ nhìn hàng lông mi đang rung rung kia thì càng lộ vẻ suy nhược.
“Cô phải đi?”
Nam Tinh muốn rút tay lại, nhưng giằng co nửa ngày, hắn sống chết không buông, khí lực rất lớn.
Mi mày cô khẽ động.
Trông có vẻ ốm yếu nhưng khí lực này, không giống lực đạo mà một người đàn ông ốm yếu nên có.
Cứ thế được một lúc, vệ sĩ đã dàn hàng chặn ngang cửa ra vào, khí thế rào rạt.
Nhưng chẳng rõ vì