Editor: Kiều Tiếu
Không bao lâu, giữa lúc trên mạng đang sôi trào thì Nam Vũ gọi điện thoại cho Nam Tinh.
Lúc ấy, Nam Tinh đang ở trong lớp, đón nhận ánh mắt dò xét và âm thanh nhỏ giọng nghị luận của các bạn trong lớp.
Nam Tinh cứ xoay xoay cây bút bi trong tay, sợi tóc màu lục đậm rũ xuống một ít.
Một bàn tay khác ấn nhận điện thoại, "Sao vậy?"
Nam Vũ vừa xuống sân khấu, có hơi mệt.
"Chủ tịch Lâm thị tới trường học tìm chị."
"Tìm chị?"
"Ừ, Lâm Kiều Kiều là con gái của hắn, giúp con gái lấy lại công đạo."
Trong giọng nói lãnh đạm của Nam Vũ hàm chứa ý cười cực nhạt.
"Giáo viên của chị gọi điện cho ba mẹ, kêu phụ huynh tới trường. Ba mẹ không ở Tế Thành, nên chị cả đi."
Nam Vũ nhiều lần nhắc tới chị cả, trong đầu Nam Tinh hồi tưởng một chút.
Nam gia kỳ thật có 3 người con.
Chị cả Nam Tình, chị hai Nam Tinh, em út Nam Vũ.
Nhưng trong sách , cơ hồ không có miêu tả gì về Nam Tình, cho dù nhắc tới cũng chỉ nhắc sơ lược.
Thậm chí nguyên ngày Nam Tinh được đón về nhà, người chị cả này cũng không về.
Từ đầu đến cuối, Nam Tinh cùng Nam Tình không có bất luận giao thoa gì.
Nam Tinh lên tiếng.
"Đã biết."
Nói xong, cúp điện thoại.
Điện thoại mới tắt đã nghe được một tiếng nói âm dương quái khí.
"Nam Tinh, lão sư tìm cô."
Nam Tinh ngẩng đầu, con mắt hạnh lạnh nhạt cực kỳ.
Hai tay Tần Tinh Tinh khoanh trước ngực, dựa vào cửa.
"Không cần tôi nói, cô cũng đoán được lão sư tìm cô vì chuyện gì rồi chứ, tự cầu phúc đi."
Nói xong câu đó, Tần Tinh Tinh hừ cười một tiếng, tóc đuôi ngựa phe phẩy.
Động tác của các bạn học chung quanh nhất trí nhìn về phía Nam Tinh.
Nam Tinh đứng lên, từ trong túi lấy ra một chiếc kẹo que đưa lên miệng ngậm, lập tức lướt qua người Tần Tinh Tinh.
Tần Tinh Tinh bị làm lơ, tức giận nắm chặt tay.
"Hừ."
Nam Tinh đi tới cửa văn phòng thì phát hiện có rất nhiều học sinh đang vây xem ở cửa, đã vậy còn thấp giọng nghị luận.
"Uầy, nhà Lâm Kiều Kiều có tiền vậy a."
"Vô nghĩa, thiên kim đại tiểu thư của tập đoàn Lâm thị, đương nhiên có tiền!"
"Cậu nhìn xem, ba của Lâm Kiều Kiều tự mình tới tìm công đạo, xong rồi, Nam Tinh chết chắc rồi. Cô ta bắt nạt ai không bắt, cố tình lại đi bắt nạt cô con gái của Lâm gia."
"Chó má, ai dám bắt nạt Lâm Kiều Kiều? Đây rõ ràng là đang trả đũa Lâm Kiều Kiều được chứ? Người trên mạng không biết, chẳng lẽ mấy người cũng không? Ở trong trường Lâm Kiều Kiều kiêu ngạo ương ngạnh rõ rành rành luôn, ai dám chọc!"
Lời vừa nói ra, nhận được không ít sự tán đồng của các học sinh khác.
"Cmn, cậu không biết chứ lúc tôi thấy đoạn video trên mạng, cảnh Nam Tinh cắt tóc Lâm Kiều Kiều, lòng tôi được giải hận bao nhiêu. Mẹ nó, rốt cuộc cũng có người đứng ra giáo huấn thiên kim đại tiểu thư ương ngạnh đó."
Có người thở dài.
"Ai, cho nên Nam Tinh bị thu thập, chế độ tư bản vạn ác a."
"Thật là, có tiền chính là đại gia."
"Nhưng mà trường chúng ta là trường cao trung trọng điểm, các lão sư đều rất sáng suốt biết lí lẽ. Hẳn sẽ không vì tiền tài mà cúi đầu đâu."
"Nhưng chứng cứ hiện tại đều cho thấy, là Nam Tinh bắt nạt Lâm Kiều Kiều a."
"Hơn nữa cậu nhìn tư thế của chủ tịch Lâm gia mà xem, như thể nếu không trừng trị được Nam Tinh thì hắn sẽ hủy đi trường học vậy á."
"Ai, dữ nhiều lành ít a."
Qua vài câu nói chuyện, Nam Tinh đứng ngoài vòng vây nhìn đám học sinh bàn tán, nhàn nhạt nói.
"Nhường một chút."
Đám học sinh vừa nghe có động tĩnh đằng sau, lập tức đều tránh ra, nhất trí im lặng.
Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu.
Với khuôn mặt xinh đẹp này của Nam Tinh, dù trước đó không quen cũng sẽ thấy qua ảnh chụp trên diễn đàn trường học.
Nam Tinh một tay xách ba lô, bước vào cửa lớn văn phòng.
Vừa bước vào, liếc mắt một cái đã thấy được chủ tịch tập đoàn Lâm thị, Lâm Toàn Chấn.
Lâm Toàn Chấn mặc một bộ tây trang màu đen, hàng năm ngồi ở vị trí đại boss đã khiến ông ta rèn ra một khí thế áp bách.
Đi sau ông ta còn có hai trợ lý.
Lâm Kiều Kiều khóc sướt mướt đứng cạnh Lâm Toàn Chấn, thật như người bị hại.
Đối diện ông ta là hiệu trưởng trường Nhất Trung Tế thành và chủ nhiệm lớp của Nam Tinh, sắc mặt của hai người đều có chút co quắp và quẫn bách.
Trên mặt Lâm Toàn Chấn dữ tợn, đem đến cho người ta cảm giác thị giác bị đánh sâu, không dễ trêu chọc.
Ông ta hừ lạnh một tiếng.
"Nếu chuyện này không nháo lớn như vậy, tôi