Editor: Kiều Tiếu (Xin phép đổi cách xưng của Nam Tinh với Quyền Tự, vì thực chất trong cảm nhận của Nam Tinh, cô ấy đang "có ý xấu" với Quyền Tự. :)))))) )
Người nào đó tăng thêm ít lực nắm lấy nơ con bướm buộc trên cổ áo cô, túm túm về phía mình.
Đôi mắt hạnh của Nam Tinh chăm chú nhìn hắn,
"Anh không nói cho em biết số điện thoại của anh."
"Em không biết hỏi?"
Nam Tinh trầm mặc một lúc đâu, sau đó mới hỏi:
"Vậy, số điện thoại của anh là gì?"
Quyền Tự nhìn bộ dáng ngoan ngoãn dò hỏi của cô như vậy, lông mày khẽ nhướn lên, vẻ tối tăm nơi đáy mắt lập tức tiêu tán.
Ngoan như vậy, thật muốn cắn một ngụm.
Chu Mạc đứng ở cửa cục cảnh sát nhìn một màn này.
Bởi vì Nam Tinh và Quyền Tự sáp lại rất gần, từ xa nhìn lại, tư thế ái muội cực kỳ.
Rất nhanh liền thấy Nam Tinh lên chiếc xe đó, xe chạy, rời khỏi cục cảnh sát.
Chu Mạc không thấy rõ người trên xe là ai.
Một hồi lâu, Chu Mạc phân phó trợ lý.
"Đi tra chiếc xe kia."
"Vâng, Chu tổng."
Màn đêm buông xuống.
Trong phòng bệnh của bệnh viện.
Bạch bạch bạch, âm thanh gõ bàn phím vang vọng.
Nam Tinh ngồi trên sô pha, nghiêm túc chơi máy tính.
Mà một bên khác, trên giường bệnh.
Quyền Tự dựa vào mép giường, trong tay cầm một tập văn kiện.
Sự yên tĩnh trong phòng không biết duy trì trong bao lâu.
Cho đến khi Bạch Vũ đi vào.
Trên tay bê một khay thuốc.
Hắn đi tới trước mặt Quyền Tự.
"Thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi."
Quyền Tự tùy ý lên tiếng.
"Ừ."
Nhưng không hề có ý định uống thuốc, tùy tay lật một tờ văn kiện.
Vốn dĩ Nam Tinh đang liên hệ với người của bộ kỹ thuật Tư Minh, bị ảnh hưởng bởi Bạch Vũ và Quyền Tự, ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Một lát sau, Bạch Vũ cầm khay thuốc và cốc nước lọc đặt trước mặt Quyền Tự.
Quyền Tự nghiêng đầu, con ngươi màu xám nhạt đảo qua khay thuốc.
Tùy tiện cầm hai viên thuốc, uống vào.
Coi như là uống thuốc xong.
Cuối cùng, lực chú ý của Nam Tinh hoàn toàn bị bên Quyền Tự hấp dẫn.
Tay gõ bàn phím dừng lại, sau đó mở miệng:
"Uống hết thuốc thì bệnh mới có thể mau khỏi!"
Quyền Tự nâng con ngươi, sâu kín nhìn bóng người cách đó không xa.
Hắn không nói chuyện.
Trên đường trở về còn bày ra bộ dáng ngoan ngoãn nghe lời mặc hắn nắn bóp.
Quay đầu về tới phòng bệnh đã lập tức lấy ra máy tính, không thèm ngẩng đầu nhìn về phía này dù chỉ một phút.
Bây giờ thực ra lại biết quan tâm hắn.
Quyền Tự liếc nhìn máy tính trong tay Nam Tinh.
Nghĩ đến lúc chiều, Bạch Vũ nói chuyện Nam Tinh bạo lực học đường đang trở thành chủ đề bàn tán dai dẳng trên mạng.
Đối với hắn, giải quyết chuyện này cực kỳ đơn giản.
Nhưng mà nhìn dáng vẻ của cô gái này, hoàn toàn không có ý định nhờ hắn nhúng tay.
Hắn như suy tư gì đó, "Đang xem cái gì?"
Trên notebook của Nam Tinh, chia thành 2 vùng.
Một bên là màn hình phát sóng trực tiếp của một phóng viên, một bên là các loại ký tự mã hoá chạy lập loè tích tích tích.
Nam Tinh thấy việc này xử lý không sai biệt lắm, đứng dậy.
"Đang xem họp báo của tập đoàn Lâm thị."
Mí mắt Quyền Tự khẽ nhướn lên.
"Đẹp không?"
"Hẳn là thực xuất sắc."
Trợ lý Bạch Vũ giải thích,
"Thiếu gia, họp báo của Lâm thị do nguyên nhân nào đó mà được dời lên trước buổi tối ngày hôm nay, vội vàng mở họp. Nội dung chính của cuộc họp báo là Lâm Toàn Chấn chuyển hết cổ phần trong tay cho con trai ông ta là Lâm Trường An. Lâm Toàn Chấn tự mình lót đường cho con trai, đưa hắn lên nhận chức chủ tịch đời kế tiếp."
Trên thực tế thì việc chuyển nhượng cổ phần hoàn toàn không cần tổ chức họp báo.
Sở dĩ làm long trọng như vậy, cũng là vì muốn cho những vị cổ đông khác của tập đoàn Lâm thị một lời giải thích công khai.
Qua buổi tối hôm nay, giá cổ phiếu của tập đoàn Lâm thị chắc chắn sẽ tăng.
Quyền Tự nghe xong, tựa hồ có chút hứng thú.
Đóng tập hợp đồng trong tay lại, sau đó nói với Bạch Vũ:
"Vậy cùng xem xem, cuộc họp báo này xuất sắc thế nào."
"Vâng, thiếu gia."
Rất nhanh, một tấm màn chiếu buông xuống, cuộc phát sóng trực tiếp được chiếu lên màn hình.
Phóng viên ở hiện trường cuộc họp báo đều do Lâm gia chính tay lựa chọn.
Tất cả phân đoạn đều đã được duyệt qua rồi.
Không khí rất chi là hài hoà.
Bình luận bên dưới cuộc phát sóng trực tiếp, cũng hài hoà không kém.
"Wow, tuy rằng nghe không hiểu bọn họ nói gì, nhưng tiểu ca ca Lâm Trường An này lớn lên thật soái a."
"Đúng, đúng, đúng, cảm giác nho nhã lễ độ, nhẹ nhàng quân tử."
"A! Đây không phải là anh trai của cô gái bị bắt nạt - Lâm Kiều Kiều hay sao?"
"Wow, giá trị nhan sắc của nhà bọn họ đều rất cao a!"
"Ca ca mau nhìn em!!! Đây không phải là bá đạo tổng tài trong truyền thuyết sao? Kim cương vương lão ngũ a!"
"Quả nhiên là người ưu tú, cả