Editor: Kiều Tiếu
Nam Tinh gác bút trong tay lên bàn, ngẩng đầu, nhìn về phía Tần Tinh Tinh.
"Đây là lời giải thích của tôi."
Trong nháy mắt bình luận trong phòng phát sóng trực tiếp toàn là 666.
"Cúng bái!"
"Đại lão!"
"Cầu vớt vát! Lúc khảo thí hãy phù hộ em được như ngài!"
Tần Tinh Tinh hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có tình huống như vậy.
Cô ta có chút hoảng loạn.
"Cái này, khẳng định trước đó cô đã học thuộc lòng đáp án rồi, các bạn học trong lớp chúng ta đều biết, cô đã khả năng đọc qua thì sẽ không quên được. Chắc chắn đêm qua cô đã trộm đáp án về nhà, sau đó học thuộc."
Rất nhanh, cô ta chỉ vào cặp sách của Nam Tinh.
"Các thầy cô, em đoán cô ta còn chưa kịp tiêu hủy chứng cứ, đáp án bài thi rất có thể vẫn nằm trong cặp sách của cô ta."
Cô giám thị đi đến trước bàn, nửa tin nửa ngờ.
Mở cặp sách của Nam Tinh ra.
Một tờ đáp án bài thi rớt ra từ trong đó.
Ngay lập tức, sắc mặt của các giáo viên ở đây không tốt lắm, hai mặt nhìn nhau.
Tần Tinh Tinh đắc ý nhìn về phía Nam Tinh,
"Các thầy cô, cô ta trộm đáp án gian lận, đây là chứng cứ, mặc kệ vừa rồi cô ta lợi hại thế nào cũng không thay đổi được sự thật cô ta trộm đáp án! Hy vọng các thầy cô có thể xử lý theo lẽ công bằng."
Nam Tinh liếc nhìn tờ đáp án rơi trên mặt đất.
"Cô xác định đêm qua nhìn thấy tôi tới văn phòng trộm đáp án?"
"Đương nhiên! Đêm qua sau khi tan học, trong trường học cúp điện, tuy rằng không có video giám sát, nhưng tôi khẳng định người đó chính là cô!"
Lúc này, cốc cốc cốc, cửa văn phòng bị gõ vang.
Người đến là Bạch Vũ.
Bạch Vũ bước vào, đi tới trước mặt Nam Tinh, đưa máy tính bảng trong tay ra, sắc mặt ôn hòa,
"Nam tiểu thư, đây là video giám sát của nhà hàng Trung Sơn."
Nam Tinh gật gật đầu.
"Cảm ơn."
Bạch Vũ đẩy đẩy mắt kính, cười nói.
"Có thể giúp được Nam tiểu thư, là vinh hạnh của tôi. Có cần tôi phát video cho các thầy cô nhìn không?"
"Ừm, phát đi."
Rất nhanh, trên máy tính bảng hiện lên đoạn ghi hình Nam Tinh đi vào nhà hàng Trung Sơn ăn cơm.
Nam Tinh rũ mắt, nhìn thoáng qua móng tay của mình.
"Ngày hôm qua tôi xin nghỉ, tới đây ăn cơm, lúc ấy trường còn chưa tan học, đợi tới khuya tôi mới rời đi. Tần Tinh Tinh, cô nói tận mắt nhìn thấy tôi trộm bài thi, con mắt nào của cô nhìn thấy?"
Tần Tinh Tinh nghẹn lời, đang nghĩ ngợi nên đáp lại thế nào.
Nam Tinh liếc mắt nhìn đáp án khảo thí trên bàn, lại mở miệng.
"Rất rõ ràng, có người muốn hãm hại tôi."
Sắc mặt của Tần Tinh Tinh bỗng nhiên đỏ lên,
"Có, có thể tôi nhìn lầm!"
Nam Tinh duỗi tay, dùng một tay xách cổ áo Tần Tinh Tinh lên, nhàn nhạt hỏi.
"Nếu tôi nhớ không lầm, cô vào trường thi trước tôi, vậy cô bỏ đáp án khảo thí vào cặp sách tôi bằng cách nào? Chẳng lẽ còn có tòng phạm? Nếu cô khai người đó ra, tôi sẽ không truy cứu."
Tần Tinh Tinh lôi kéo cổ áo của mình, vịt chết còn cứng mỏ.
"Tôi không có bôi nhọ cô, là cô trộm!"
Ý cười trên mặt Nam Tinh phiếm lạnh:
"Nếu tờ đáp án không dính dáng gì tới cô, vậy mặt trên chắc chắn sẽ không có vân tay của cô, tôi định mang nó tới sở giám định, kiểm tra kĩ lưỡng so sánh một chút."
Lời còn chưa nói xong, Tần Tinh Tinh đã hoảng hốt, hiển nhiên không nghĩ tới Nam Tinh sẽ làm tới mức độ này, cô ta duỗi tay muốn đoạt lấy tờ đáp án kia.
Kết quả bị Bạch Vũ đứng gần đó giành trước một bước.
Bạch Vũ cất kỹ tờ đáp án, nhẹ nhàng trả lời.
"Nam tiểu thư, tôi sẽ tra xét kỹ manh mối chuyện này, trả lại sự trong sạch cho cô. Hơn nữa sẽ không bỏ qua cho bất kỳ kẻ nào muốn bôi nhọ cô."
Tư thế khí định thần nhàn, cực kỳ dọa người.
Sau khi Tần Tinh Tinh hoảng loạn, cô ta bỗng nhiên đến gần Nam Tinh, thấp giọng nói.
"Nam Tinh, cô xác định muốn xé rách mặt với tôi trước mặt nhiều người như vậy? Không phải cô muốn biết tòng phạm sao? Trong Nam gia các người cũng có người chán ghét cô. Đến lúc đó cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách!"
Nam Tinh nghe xong, dừng một chút, nhìn nụ cười đắc ý của Tần Tinh Tinh, cô bỗng nhiên mở miệng.
"Tần Tinh Tinh, tôi mong cô nên tự mình hiểu lấy, cá dù chết, lưới cũng không rách."
Nói xong, nụ cười trên mặt Tần Tinh Tinh cứng